Nghe vậy, Tô Lam sờ đầu mình, bất đắc dĩ nói: “Em thật sự không nói được rồi, hay là anh nói cho con nghe đi.”
Quan Triều Viễn lại cười nói: “Chờ nhóc con lớn lên tự nhiên sẽ hiểu thôi.”
“Đều tại anh, làm gương xấu cho con trai.” Tô Lam trừng mắt nhìn Quan Triều Viễn một cái.
Quan Triều Viễn cười, nắm tay Tô Lam nói: “Bây giờ mà không làm gương cho nhóc, thì sau này nhóc không theo đuổi được vợ mất.”
“Nói bậy.” Tô Lam đánh lên mu bàn tay anh một cái, khóe miệng ngậm cười.
“Minh An con ăn nhiều một chút, ăn nhiều mới có thể cao lớn! Xuân Xuân, ăn nhiều chút nhé, mau chóng lớn.” Quan Triều Viễn gắp cho Minh An và Xuân Xuân thịt bít tết.
Cúi đầu nhìn Xuân Xuân và Minh An đang ăn uống vui vẻ. Lúc này, Quan Triều Viễn cũng gắp một miếng bít tết đưa tới trước miệng Tô Lam.
“Em cũng ăn nhiều một chút, đầy đặn mới đẹp.” Quan Triều Viễn nhếch miệng cười.
“Em không thèm tăng cân.” Tô Lam lườm anh một cái, nhìn cảnh một nhà bốn người vui vẻ hòa thuận, trong lòng vô cùng mãn nguyện…
Vào buổi tối, trên giường lớn trong phòng ngủ của căn biệt thự.
Tô Lam dựa vào đầu giường, hai nhóc con Minh An và Xuân Xuân đều tựa vào lòng Tô Lam nghe cô kể chuyện cổ tích.
Kể một hồi, Xuân Xuân đã ngủ mất mà Minh An vẫn còn mở to mắt.
“Xuân Xuân ngủ rồi.” Tô Lam kể xong một câu chuyện, cúi đầu hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Xuân Xuân.
Quan Triều Viễn đã sớm tắm xong, mặc một bộ quần áo ở nhà đi lên nói: “Anh bế Xuân Xuân ôm xuống cho chị Hồng.”
“Ừm.” Tô Lam gật đầu.
Sau đó, Quan Triều Viễn đi lên nhẹ nhàng bế Xuân Xuân lên, sau đó đi xuống lầu.
“Ma mi, con còn muốn nghe chuyện cổ tích.” Minh An kéo áo ngủ của Tô Lam.
“Được, ma mi sẽ kể cho con nghe một câu chuyện mò kim đáy bể…” Tô Lam tiếp tục kể chuyện cho Minh An nghe.
Lại kể một hồi lâu, Quan Triều Viễn đã ngồi ở bên giường chờ rất lâu, Tô Lam cũng ngáp ngủ luôn rồi mà Minh An vẫn không buồn ngủ, cậu bé vẫn quấn lấy đòi Tô Lam kể chuyện cổ tích.
Cuối cùng, Tô Lam thật sự chịu không nổi, buông câu chuyện thành ngữ trong tay xuống, nhìn Minh An nhíu mày nói: “Minh An, con định khi nào mới đi ngủ đây?”
“Ma mi, hôm nay con muốn ngủ ở đây với mẹ.” Nói xong, Minh An lập tức chui vào chăn Tô Lam.
Tô Lam vẫn chưa nói gì, Quan Triều Viễn đầu tiên là mặc kệ: “Minh An, con đã là đàn ông rồi, nhất định phải ngủ một mình!”
Minh An kéo chăn chỉ lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn, cậu bé cãi: “Ba bi cũng là đàn ông, vì sao ba bi có thể ngủ chung với ma mi chứ?”
Nghe như vậy, Tô Lam che miệng cười, đảo mắt nhìn trộm Quan Triều Viễn sau lưng, chỉ thấy anh bắt đầu nổi giận.
“Bởi vì…ma mi là vợ của ba bi, chờ cho đến khi con có một người vợ thì co có thể ngủ với vợ của con!” Quan Triều Viễn căng cổ nói.
“Con không… Ma mi là của con, con sẽ ngủ với ma mi!” Minh An nói không lại ba bi, lập tức ôm cổ Tô Lam không buông.
Quan Triều Viễn không chịu buông tha nói: “Không được, con mau đi ngủ nhanh, ngày mai còn phải đi nhà trẻ, không thì không dậy nổi đấy!”
“Con không đi, con muốn ngủ với ma mi mà!” Thấy vẻ mặt Quan Triều Viễn trở nên nghiêm túc, Minh An bắt đầu đáng thương rơi nước mắt.
Quan Triều Viễn tiến lên muốn bế Minh An, Tô Lam thấy thế vội vàng ôm Minh An nói: “Minh An ngoan, ma mi kể cho con nghe thêm một câu chuyện nữa, rồi con xuống lầu ngủ được không?”
“Được ạ.” Minh An vội vàng gật đầu.
Minh An thì vui vẻ, nhưng quay đầu nhìn Quan Triều Viễn thì lại là vẻ mặt không vừa lòng.
Tô Lam vội vàng đưa tay vỗ lưng Quan Triều Viễn, trấn an nói: “Chỉ một câu chuyện thôi, nhanh lắm.”
Quan Triều Viễn rất bất đắc dĩ, nhưng cũng chỉ có thể gật đầu: “Chỉ một câu chuyện.”
“Chỉ một.” Tô Lam gật gật đầu, sau đó vội vàng cầm lấy câu chuyện thành ngữ kể chuyện cho Minh An nghe.
Nhìn thấy dáng vẻ Minh An nằm trong lòng bĩu môi, Tô Lam lặng lẽ tìm một câu chuyện thành ngữ dài nhất kể cho Minh An.
Có lẽ là muộn quá rồi, có lẽ là do Minh An cũng mệt. Cho nên kể chuyện một hồi, lần này thế nhưng Minh An lại nhắm mắt ngủ mất.
Thấy Minh An đã ngủ say, Tô Lam nhẹ nhàng buông sách trong tay xuống, sau đó đưa tay xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé đầy cưng chiều.
Lúc này, Quan Triều Viễn cũng tiến lại gần ôm eo Tô Lam, cúi đầu hôn lên cổ cô một cái rồi vô cùng hạnh phúc nhìn Minh An đã ngủ say.
Tô Lam rúc vào lòng anh, đôi mắt nhìn đứa con trai đáng yêu đang ngủ, trong lòng tràn đầy cảm giác hạnh phúc.
Lúc này, bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp của Quan Triều Viễn.
“Tên nhóc thúi này, còn biết giành em với anh.”
“Còn nói sao, đều tại anh dạy hư con trai. Mới nhỏ như vậy đã nói với con gì mà vợ này vợ nọ, nói không chừng sau này nhóc biết yêu sớm đó!” Tô Lam trách móc nói.
Quan Triều Viễn chẳng những không để ý, mà còn hất cầm tự hào nói: “Điều đó chứng tỏ con trai anh có sức hét. Chờ con người phụ nữ của riêng mình thì sẽ không giành em với anh nữa!”
Tô Lam lại bĩu môi nói: “Chờ con có người yêu, sẽ không kề cận em mỗi ngày, cũng sẽ không đặt em lên hàng đầu.”
Thấy vẻ mặt Tô Lam đầy thương tiếc, Quan Triều Viễn vội vàng an ủi, anh nói vào tai cô: “Không phải em còn có anh sao? Anh sẽ già cùng em.”
Nghe anh nói như vậy, mặc dù trong lòng Tô Lam rất thích thú nhưng vẫn soi mói nói: “Khi đó mặt em đều toàn nếp nhăn, sao anh có thể để ý đến em nữa? Chắc chắn anh sẽ đi tìm một người trẻ đẹp khác.”
Nghe vậy, Quan Triều Viễn cười đưa tay nắm cằm cô, cẩn thận quan sát nói: “Nói không chừng lúc đó gu thưởng thức của anh thay đổi rồi, không thích mấy cô gái trẻ trung xinh đẹp nữa mà thích khuôn mặt đầy nếp nhăn.”
“Đáng ghét!” Tô Lam giả vờ tức giận đánh anh một cái.
Lúc này, tóc dài của cô xõa ngang vai, áo ngủ mặc trên người lờ mờ có thể thấy được bên trong, cười duyên mắng anh. Hai người cọ xát lập tức xảy ra phản ứng hóa học.
Khi tay anh phủ lên tay cô, Tô Lam cảm giác được chút nóng.
Cô guương mắt nhìn, nhìn phải đôi mắt đầy nóng bỏng của anh. Đương nhiên cô hiểu được ý nghĩa trong đó, hai người giận dỗi lâu như vậy, chia giường ngủ cũng lâu như vậy, đêm nay dĩ nhiên sẽ có một trận chiến lớn đang chờ cô.
Khỏi phải nói, bây giờ cô vậy mà rất khát vọng, cơ thể cũng nổi lên chút phản ứng không khống chế được.
Quan Triều Viễn ôm cô, vừa muốn hành động thì Tô Lam đã vội vàng đẩy anh một cái, đưa tay chỉ Minh An đang nằm bên cạnh.
“Minh An vẫn còn ở đây.” Nghe cô nói như vậy, Quan Triều Viễn nhếch miệng cười: “Giờ anh bế con xuống lầu ngay.”
Sau đó, Quan Triều Viễn lập tức bế Minh An lên rồi vội vàng đi xuống lầu.
Nhìn bóng lưng vội vàng của anh, Tô Lam đưa tay chống đầu, nở nụ cười.
Giống như chưa qua một phút nào đã thấy một bóng người vọt vào, nhanh chóng đóng cửa phòng rồi khóa lại.
Quan Triều Viễn đứng ở cửa, đôi mắt nóng rực mà mê mẩn nhìn người trên giường.
Tô Lam nở nụ cười, sau đó đưa tay ra sau tắt đèn phòng.