Mục lục
Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi! Test
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, Diệp Vĩnh Thành đột nhiên nổi khí khái anh hùng, dứt khoát đẩy Hồ Mỹ Ngọc ra, kéo cổ áo, nói: “Được, cô đã không sợ mất mặt thì tôi sợ quái gì? Báo cảnh sát đi, báo ngay lập tức!”

Lần này đến lượt Hồ Mỹ Ngọc trố mắt, cô ta vốn biết Diệp Vĩnh Thành sợ mất mặt nên mới nhẫn nhịn và tránh né cô ta hết lần này đến lần khác. Nếu anh ta không sợ mất mặt mà nhà lại có quyền có thế, vậy cô ta chẳng chiếm được lợi gì cả. Tất nhiên Quan Khởi Kỳ biết Diệp Vĩnh Thành không thật sự muốn báo cảnh sát, thế nên anh ấy bước tới trước, nói: “Vĩnh Thành, tôi thấy chuyện tình cảm giữa cậu với cô Hồ là chuyện riêng, vẫn đừng phiền đến cảnh sát thì hơn. Công việc của họ cũng bận rộn, hai người ra ngoài tìm một chỗ bàn bạc phương án giải quyết đi.”

Nghe thế, lần này Diệp Vĩnh Thành không hèn nữa. “Có gì giải quyết đâu? Cùng lắm thì cô ta kiện tôi khiếm nhã với cô ta thôi mà.”

Hồ Mỹ Ngọc đứng đó không lên tiếng, rõ ràng không muốn vạch mặt nhau, vì vạch mặt rồi chẳng có lợi gì cho cô ta hết, cô ta phải có được tất cả những lợi ích mà cô ta muốn.

Quan Khởi Kỳ nhìn rõ điều này, anh ấy đi tới đẩy Diệp Vĩnh Thành: “Cái chuyện khiếm nhã này cả hai người đều chẳng đẹp mặt gì, vẫn nên ra ngoài tìm một chỗ bàn bạc xem giải quyết thế nào thì tốt.”

Tất nhiên Diệp Vĩnh Thành không ngốc, thấy Quan Khởi Kỳ nháy mắt với cô ta, anh ta bất đắc dĩ nói: “Nếu cô chịu ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng với tôi thì tôi nói chuyện với cô.”

“Ai nói không thể nói chuyện đàng hoàng?” Hồ Mỹ Ngọc lầm bầm một câu.

“Đi thôi!” Nghe thấy câu này, Diệp Vĩnh Thành bĩu môi rồi đi về phía cửa.

Tht thấy thế thì vội lách người đi, để Diệp Vĩnh Thành đi ra.

Hồ Mỹ Ngọc thấy Diệp Vĩnh Thành đi thì cũng vội đi theo.

Vừa ra đến cửa, đột nhiên nhìn thấy Tô Lam đứng ở bên cửa thì không khỏi sững sờ.

Tô Lam nghênh đón ánh mắt của Hồ Mỹ Ngọc, vẻ mặt tự nhiên. Từ nhỏ cô với Hồ Mỹ Ngọc đã là kẻ thù, không đội trời chung, tất nhiên ánh mắt cũng rất sắc bén.

Nhất là khi nhìn thấy váy cưới trên người Tô Lam, cô ta lại quay đầu nhìn Quan Khởi Kỳ, hiểu ngay là chuyện gì. Ngay sau đó, Hồ Mỹ Ngọc mặt cười mà lòng không cười, nói: “Chẳng trách ba cô nói cô lại sắp kết hôn rồi, tôi còn tưởng là ai, thì ra là người tình cũ của cô à! Nhưng cô cũng có bản lĩnh đấy, kết hôn lần hai mà có thể tìm được một luật sư, giỏi hơn bà mẹ chẳng ai cần của cô nhiều!”

Nghe Hồ Mỹ Ngọc tự dưng sỉ nhục mẹ mình như vậy, Tô Lam cực kỳ tức giận, đang định nổi điên thì cảm thấy nổi giận với người như cô ta thì hạ mình quá.

Thế nên Tô Lam lạnh lùng cười nói: “Hồ Mỹ Ngọc, lâu rồi không gặp mà cô vẫn thế, thảo nào con vịt trong tay cũng bay mất rồi, ai mà muốn cưới một người phụ nữ không biết xấu hổ như cô chứ?”

“Cô…” Mấy câu của Tô Lam lập tức khiến Hồ Mỹ Ngọc nổi giận.

Quan Khởi Kỳ vốn còn muốn đi tới giúp, nhưng thấy Tô Lam có thể đáp trả nên anh ấy cũng vui vẻ xem kịch.

Tô Lam nói tiếp: “Đến đâu cũng chặn người ta ép người ta cưới mình, chắc trên đời này ngoài cô ra chẳng còn ai đâu. Hôm nay tôi không mua vé mà cũng xem được một màn kịch hay rồi!”

Bàn về mồm mép thì trước giờ Tô Lam cô chẳng thua ai, chẳng phải Hồ Mỹ Ngọc muốn chế giễu cô sao? Không sao, xem thử cuối cùng ai có thể chế giễu ai?

“Tô Lam, cô ngứa da đúng không?” Hồ Mỹ Ngọc bước tới muốn đẩy Tô Lam.

Tô Lam nhanh tay lẹ mắt lùi lại một bước, Quan Khởi Kỳ thấy thế thì lập tức hô lên: “Cô Hồ, nếu cô còn không đi, tôi nghĩ Diệp Vĩnh Thành đã nhân cơ hội chuồn mất rồi!”

Quả nhiên câu này có tác dụng, Hồ Mỹ Ngọc tìm lâu như vậy mới tóm được Diệp Vĩnh Thành, tất nhiên cô ta sẽ không vì đánh nhau với Tô Lam mà bỏ qua cơ hội tốt thế này.

Thế nên ngay sau đó, Hồ Mỹ Ngọc chỉ vào Tô Lam, nói: “Chúng ta cưỡi lừa xem hát, cứ chờ mà xem!”

Nói xong, cô ta xoay người chạy ra ngoài.

Sau khi Hồ Mỹ Ngọc đi, Quan Khởi Kỳ tới trước mặt Tô Lam, nắm tay cô, cười nói: “Em mặc váy cưới đẹp lắm!”

“Chỉ không ngờ sẽ xuất hiện khúc nhạc đệm như vậy.” Tô Lam nhìn về phía Hồ Mỹ Ngọc rời đi rồi nói.

“Dù sao cô ta cũng không cãi lại em, cứ coi như xem kịch là được rồi.” Quan Khởi Kỳ nói.

“Mẹ Diệp Vĩnh Thành…” Tô Lam hỏi. “Nửa năm trước mẹ Diệp Vĩnh Thành đột ngột mắc bệnh rồi qua đời, thế nên bây giờ Hồ Mỹ Ngọc mới hống hách như vậy. Con người Diệp Vĩnh Thành khá nhu nhược, vả lại còn sỉ diện, cậu ta nào phải đối thủ của Hồ Mỹ Ngọc? Anh thấy lần này cậu ta sẽ không dễ dàng thoát được đâu.” Quan Khởi Kỳ cười nói.

“Chẳng dễ gì mới tìm được miếng thịt béo bở như vậy, Hồ Mỹ Ngọc không cắn vài miếng thì sẽ không chịu thôi đâu.” Tô Lam rất hiểu Hồ Mỹ Ngọc, hai mẹ con Hồ Tinh nhìn thấy tiền thì sẽ cắn không nhả, cho dù có phải nhổ cả răng.

“Không nói đến bọn họ nữa, ảnh hưởng đến hào hứng hôm nay của chúng ta.” Quan Khởi Kỳ nắm tay Tô Lam đi tới trước gương.

Nhìn tht trong gương, Quan Khởi Kỳ gật đầu bảo: “Ừm, chiếc váy này rất hợp với em, chi bằng một chiếc này là được rồi.”

“Nghe theo anh.” Tô Lam mím môi cười.

Nửa tiếng sau, Tô Lam khoác tay Quan Khởi Kỳ ra khỏi cửa hàng váy cưới.

Người đàn ông mặc áo khoác gió dài màu đen đứng trong một góc nhìn thấy hai người nói cười vui vẻ thì không khỏi cau mày, cảm thấy hơi chướng mắt.

“Ba, dì xinh đẹp đó là mẹ sao?” Minh An vươn tay kéo vạt áo gió của Quan Triều Viễn, hỏi bằng giọng non nớt.

Quan Triều Viễn cúi đầu nhìn con trai, anh ngồi xổm xuống, nắm cánh tay bé xíu của Minh An, nói: “Đó là mẹ con, mọi chuyện trông vào con rồi.”

“Đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ ạ!” Minh An làm tư thế đứng nghiêm, sau đó xoay người chạy về phía Tô Lam.

Quan Khởi Kỳ ga lăng mở cửa ghế phụ lái cho Tô Lam, Tô Lam vừa định sải bước đi tới, không ngờ phía sau truyền đến một giọng nói non nớt vang vọng: “Mẹ.”

Nghe thấy có trẻ con gọi, Tô Lam dừng lại quay đầu nhìn theo bản năng.

Chỉ thấy một bé trai khoảng ba bốn tuổi mặc áo khoác đen trông rất đáng yêu chạy đến phía sau cô, vươn bàn tay múp máp nắm lấy vạt áo khoác của cô rồi thân mật gọi: “Mẹ!”

Tô Lam hơi ngẩn ra, nhìn xung quanh cũng chẳng thấy ai nên ngồi xổm xuống, nhìn cậu bé đầu nấm đáng yêu rồi cười nói: “Bạn nhỏ, có phải cháu không tìm thấy mẹ không?”

“Mẹ là mẹ con!” Minh An chớp đôi mắt to tròn nhìn Tô Lam. Lúc này, Tô Lam hoàn toàn sững người, thầm nghĩ: Đứa bé này từ đâu đến thế nhỉ? Sao lại gọi cô là mẹ? Hơn nữa cậu bé này trông rất đáng yêu, ăn vận gọn gàng sạch sẽ, nhìn là biết đứa trẻ xuất thân từ gia đình giàu có rồi, không thể nào có người bỏ rơi được. Lúc này, Quan Khởi Kỳ hơi mất kiên nhẫn nói: “Bạn nhỏ, đừng nghịch nữa, nhanh đi tìm ba mẹ cháu đi, cô chú còn có việc.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK