Mục lục
Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi! Test
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thấy cảnh này, Tô Lam mới biết Quan Triều Viễn đến muộn là vì tai nạn xe cộ, thế nên nghi ngờ vừa rồi của cô cũng tan thành mây khói.

Sau đó Tô Lam ngồi xổm xuống, túm lấy Minh An trước mặt nhìn từ trên xuống dưới một lần, còn lo lắng nắm lấy cánh tay cậu bé hỏi: “Cháu có bị thương ở đâu không? Đầu có bị nghiêm trọng không?”

Lúc này, Minh An lại cười ra vẻ người lớn nói: “Mẹ, thì ra mẹ quan tâm đến con như vậy.”

Nghe vậy, Tô Lam tức giận mím môi dưới.

Minh An nói tiếp: “Đầu con chỉ bị trầy da một chút, nhưng ba còn nghiêm trọng hơn, ba bị gãy tay kìa!”

Nói xong, Minh An xoay người giơ bàn tay nhỏ bé của mình lên chạm vào cánh tay đang bị thương của Quan Triều Viễn.

Tô Lam chậm rãi đứng lên, liếc nhìn cánh tay Quan Triều Viễn một cái, trong mắt không có chút cảm xúc nào.

Đúng lúc này, Lâm Minh mang khuôn mặt chỗ này xanh một tí chỗ kia tím một vết bước tới nói: “Rất xin lỗi cô Tô, trên đường đi chúng tôi gặp tai nạn xe. Vừa rồi Tổng giám đốc Quan và Minh An cần đến bệnh viện băng bó đơn giản nên mới đến muộn.”

Tô Lam nắm lấy tay Minh An rồi thản nhiên trả lời: “Nếu không có gì nghiêm trọng thì tôi sẽ đưa Minh An đi lấy máu.”

Tô Lam nắm tay Minh An bước vào trong, Minh An quay đầu nhìn về phía Quan Triều Viễn hét lên: “Ba ơi, ba nhớ ngoan ngoãn đợi con về!”

Quan Triều Viễn vẫy tay với Minh An.

Sau đó ánh mắt của hai người đàn ông Quan Triều Viễn và Quan Khởi Kỳ lại chạm nhau trên không trung.

Quan Triều Viễn mở lời: “Thấy anh và Minh An không xảy ra vấn đề gì nghiêm trọng hẳn là em thất vọng lắm nhỉ?”1

Quan Khởi Kỳ lạnh lùng nói:“Em không hiểu anh đang nói gì.”

Quan Triều Viễn hừ lạnh một tiếng: “Chỉ là anh sẽ không để em thực hiện được âm mưu đâu.”1

Anh nói xong thì lẳng lặng ngồi một bên chờ đợi.

Quan Khởi Kỳ cũng xoay người ngồi xuống một chỗ cách anh rất xa.

Tô Lam nắm tay Minh An đi đến cửa sổ lấy máu, xoay người ngồi xổm xuống rồi cười nói với Minh An: “Minh An, một lát nữa chúng ta phải lấy máu, cháu đừng khóc!”

Minh An ra vẻ như một người lớn. Cậu bé đưa tay ra và giơ cánh tay lên: “Ba nói con là đàn ông trai tráng, không những không thể khóc khi lấy máu mà còn phải bảo vệ mẹ!”

Nghe thấy những lời này, Tô Lam mím môi cười, vươn tay sờ đầu Minh An khen ngợi: “Minh An thật ngoan!”

Không thể không nói rằng Quan Triều Viễn thật sự đã giáo dục Minh An rất tốt. Cậu bé không chỉ hiểu chuyện, mà còn giống như người lớn, nếu cậu bé thực sự là con ruột của cô thì cô thật sự sẽ rất hạnh phúc.

Sau đó Tô Lam ôm Minh An ngồi trước cửa sổ lấy máu. Khi y tá lấy ra một ống tiêm thật dài, cô cảm thấy Minh An run lên một cái.

Ngay cả khi Minh An là đứa bé hiểu chuyện thì cậu bé cũng chỉ mới là một đứa trẻ hơn ba tuổi mà thôi. Vậy nên Tô Lam đã che mắt Minh An lại sau đó nắm cánh tay của bé đưa cho y tá.

Khi mũi kim đâm vào cánh tay non nớt của Minh An, Tô Lam quay mặt đi. Vốn dĩ cô vẫn luôn mạnh mẽ nhưng giờ phút này lại không chịu được, khóe mắt hơi ươn ướt.

Y tá nhanh chóng rút một ống tiêm máu. Tô Lam lấy bông tẩm cồn từ tay y tá rồi đè vết tiêm lại cho Minh An.

Lúc này, bên tai truyền đến giọng nói non nớt của Minh An: “Mẹ ơi, sao mẹ lại khóc?”

Tô Lam vội vàng lau nước mắt: “Dì có khóc đâu?”

Bàn tay nhỏ bé mũm mĩm của Minh An ôm lấy cổ Tô Lam: “Rõ ràng mẹ đang khóc mà. Mẹ, nói dối không phải là đứa trẻ ngoan đâu.”

Tô Lam vội nói: “Mẹ đau lòng khi con bị kim đâm thôi.”

Lúc này, Minh An vui vẻ vỗ bàn tay nhỏ bé: “Cuối cùng mẹ cũng thừa nhận mẹ là mẹ của con rồi!”

Nghe những lời này, Tô Lam thật sự không biết nên cười hay nên khóc. Cô thế mà lại đột nhiên rơi vào bẫy của một đứa trẻ.

Sau đó đến lượt Tô Lam lấy máu.

Khi y tá cầm kim tiêm đâm vào, Minh An vươn tay che mắt Tô Lam, hơn nữa còn dùng chất giọng non nớt tức giận nói: “Mẹ ngoan, mẹ đừng sợ, một lát nữa sẽ ổn thôi!”

Thấy Minh An nhỏ mà cứ như người lớn, Tô Lam đã quên mất cơn đau từ lâu rồi, chỉ siết chặt cánh tay ôm lấy cậu bé.

Y tá nhanh chóng lấy máu xong. Tô Lam bế Minh An đến hàng ghế chờ ngồi xuống. Bàn tay mũm mĩm của Minh An dùng bông tẩm cồn ấn vào miệng vết kim tiêm trên cánh tay của Tô Lam.

Cậu bé chớp chớp đôi mắt to tròn rồi nói: “Mẹ phải giữ cục bông trong một phút mới được, nếu không có thể sẽ chảy máu đó!”

Tô Thanh cười: “Xem ra cháu cũng biết nhiều thứ quá nhỉ.”

Lúc này Minh An mới vỗ ngực nói: “Con bắt đầu nhập viện từ năm một tuổi, mới xuất viện mấy ngày trước thôi, con còn ở bệnh viện nhiều hơn mấy cô y tá nữa!”

Nghe vậy, Tô Lam nhìn Minh An với ánh mắt phức tạp. Cô nghĩ thầm rằng: Rốt cuộc đứa trẻ này đã phải trải qua bao nhiêu đau khổ rồi? Cô rất đau lòng, ánh mắt cũng trở nên u ám đi nhiều.

Vài phút sau, Tô Lam nắm bàn tay nhỏ bé của Minh An bước ra hành lang.

Nhìn thấy bọn họ đi ra, cả Quan Triều Viễn và Quan Khởi Kỳ đều lập tức bước tới.

Tô Lam nhìn bọn họ nói: “Bác sĩ nói ba ngày nữa mới có kết quả. Ba ngày nữa chúng ta gặp lại ở đây.”

Quan Triều Viễn gật đầu, sau đó vươn tay muốn ôm Minh An qua.

Lúc này, Minh An đang chơi đùa nên vội vàng nói: “Con muốn ở với mẹ cơ!”

Nghe vậy Tô Lam nhíu mày cúi nhìn Minh An, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.

Quan Triều Viễn cũng cau mày sau đó dùng giọng điệu nghiêm nghị nói: “Minh An, không được quấy!”

Minh An ngẩng mặt nhỏ lên và nói giống như đó là điều đương nhiên: “Con không có quấy mà, con chỉ muốn ở bên mẹ thôi!”

Lúc này, giọng điệu của Quan Triều Viễn đã trở nên vô cùng không tốt. Anh tức giận với Minh An: “Con có nghe lời không?”

Thấy Quan Triều Viễn tức giận, Minh An cũng sợ hãi, bàn tay nhỏ bé khẽ buông lỏng tay Tô Lam ra, cái miệng nhỏ nhắn bĩu bĩu, dáng vẻ trông rất uất ức nhưng lại không dám khóc lên. Nhìn thấy Minh An đáng thương như vậy, Tô Lam mềm lòng. Cô lập tức ngồi xổm người xuống ôm lấy bờ vai nhỏ nhắn của Minh An rồi dịu dàng nhỏ nhẹ nói: “Minh An, cháu về với ba trước đi, ba ngày nữa chúng ta lại gặp nhau ở đây nhé. Đến lúc đó dì sẽ mang bánh quy và bánh trứng do dì tự làm cho cháu ăn, được không nào?”

Nghe vậy, Minh An tròn mắt: “Mẹ, mẹ cũng biết làm bánh quy và bánh trứng sao?”

Tô Lam gật đầu: “Ừ.”

Lần này Minh An mới vui vẻ gật đầu: “Được ạ, nhưng mẹ nói lời phải giữ lời đó.”

Tô Lam giơ ngón tay út lên: “Sẽ giữ lời mà, chúng ta ngoắc tay được không?”

Minh An lập tức giơ ngón tay út lên, vừa ngoắc tay với Tô Lam vừa hét lớn: “Ngoắc tay thắt cổ trăm năm không được thay đổi!”

Lúc này, Quan Triều Viễn nhìn hai mẹ con Tô Lam đã nảy sinh tình cảm với nhau thì khóe miệng khẽ nhếch lên.

Sau đó Minh An đi tới trước mặt Quan Triều Viễn. Anh nắm lấy tay cậu bé rồi nói với Tô Lam: “Hẹn ba ngày sau gặp lại!”

Nói xong, Quan Triều Viễn nắm tay Minh An xoay người rời đi. Lâm Minh cũng lập tức đi theo.

Thấy Minh An đi một bước là quay lại nhìn mấy lần, Tô Lam cười vẫy tay với cậu bé. Minh An cũng liên tục vẫy tay đáp lại cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK