“Ăn không nói, ngủ không tiếng, Minh An, yên lặng ăn cơm!” Lúc này, giọng nói đầy uy nghiêm của Quan Triều Viễn bỗng vang lên.
Nghe thấy vậy, Minh An chớp chớp mắt nhìn Tô Lam sau đó ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm.
Tô Lam ngước mắt nhìn về phía Quan Triều Viễn, chỉ thấy anh vẫn đang cúi đầu, vốn chẳng nhìn cô lấy một cái.
Tô Lam cảm thấy thật tẻ nhạt, bèn cúi đầu ăn cháo ăn rau. Đầu cô vẫn đang cố nhớ lại tình hình tối qua.
Cô chỉ nhớ tối qua cô uống rất nhiều, hình như là lên xe Tổng giám đốc Lý cùng với Kiều Tâm, chuyện sau đó nữa thì cô không biết.
Bình thường anh đã cáu giận với cô từ lâu rồi, nhưng lần này lại không nói một lời, lẽ nào tối qua anh còn về muộn hơn cả cô? Nên mới không biết đã xảy ra chuyện gì?
“Ma mi, ma mi.” Lúc này, Xuân Xuân ngồi trong lòng chị Hồng bỗng dang tay về phía Tô Lam.
Tô Lam thấy vậy vội đưa tay ra bế Xuân Xuân: “Xuân Xuân, con nhớ mẹ rồi phải không? Nào, ma mi bón cho con.”
Chị Hồng đang định chuyển Xuân Xuân qua cho Tô Lam, lúc này giọng nói của Quan Triều Viễn lại vang lên.
“Chị Hồng đừng nuông chiều Xuân Xuân, chị mau bón cơm cho con bé, nắng ngoài trời hôm nay không tệ, ăn no rồi chị dẫn con bé ra ngoài chơi một lát!”
“Được.” Nghe thấy vậy, chị Hồng cũng không dám chuyển Xuân Xuân qua cho Tô Lam, vội vàng bế Xuân Xuân lên dỗ cô bé ăn cơm.
Tô Lam thấy vậy, trước mặt nhiều người thế này cũng không nên phản bác Quan Triều Viễn, cô chỉ đành nhẫn nhịn, nhưng nhìn thấy vẻ mặt tội nghiệp của Xuân Xuân đang nhìn mình, trong lòng cô có chút chua xót.
Mặc dù bình thường Quan Triều Viễn hay chơi đùa với bọn trẻ nhưng một khi nghiêm túc thì hai đứa trẻ đều rất sợ anh, anh nói một, bọn trẻ không dám nói hai.
Rất nhanh sau đó Minh An đã ăn xong, mẹ Trần đưa cậu bé đến nhà trẻ.
Xuân Xuân cũng được chị Hồng cho ăn no, chị Hồng dẫn cô bé đi dạo.
Phút chốc, trước bàn ăn chỉ còn lại Tô Lam và Quan Triều Viễn.
Tô Lam vừa ăn cháo vừa nghĩ thầm: “Có lẽ đã đến lúc ngả bài với anh ấy rồi, bây giờ cái nhà này khiến mình cảm thấy rất bức bối, mặc dù rất không nỡ rời xa bọn trẻ nhưng cứ tiếp tục như vậy mình sẽ phát điên mất.”
Tô Lam vừa ngẩng đầu định nói gì đó, Quan Triều Viễn đã đứng dậy trước một bước, anh vứt báo xuống bàn ăn, nói: “Sau này đừng uống say khướt trở về nữa, em sẽ thành tấm gương xấu cho bọn trẻ!”
Nói xong, Quan Triều Viễn xoay người đi qua bàn ăn, định ra khỏi phòng ăn.
Tô Lam thì giận mà không làm gì được, dù cô có hơi đuối lý nhưng cũng phải phản bác lại luận điệu của anh.
“Em chỉ tình cờ có bữa tiệc nên mới uống nhiều, hình như số lần anh uống nhiều cũng chẳng kém em là bao nhỉ?” Tô Lam liếc mắt nhìn Quan Triều Viễn đã đi đến phía sau cô.
Nghe vậy, Quan Triều Viễn dừng bước, vừa thắt nút áo vest vừa nói: “Anh là đàn ông, em là phụ nữ, em thấy phụ nữ nhà ai ngày nào cũng uống đến say mèm chưa?”
“Bớt lấy những lời này ra để phớt lờ em, đàn ông và phụ nữ đều là người, đều như nhau!” Lại lấy đàn ông và phụ nữ ra để nói chuyện, Tô Lam ghét nhất điều này.
Lúc này, Quan Triều Viễn hít sâu một hơi, có vẻ rất chịu đựng, nói: “Anh không muốn cãi nhau với em, anh đang vội.”
Nói xong anh đã rời đi.
“Lẽ nào luôn là em muốn cãi nhau với anh sao?” Tô Lam đứng phắt dậy.
Nghe thấy lời cô, Quan Triều Viễn chỉ hơi cau mày nhưng không hề dừng bước, chẳng mấy chốc đã ra khỏi phòng ăn.
“Quan Triều Viễn, anh đứng lại cho em!” Tô Lam lớn tiếng gọi anh.
Nghe thấy tiếng hét từ phía sau, Quan Triều Viễn đứng lại.
Tô Lam đi tới trước mặt anh, cô ngẩng đầu mới có thể nhìn đối diện với anh.
Ánh mắt hai người nhìn nhau trong một khoảnh khắc, thái độ của Tô Lam bỗng mềm mỏng hẳn đi, cô nhẹ nhàng nói: “Thật ra trước giờ em chưa từng nghĩ đến việc cãi nhau với anh.”
Lời nói của cô mang theo chút phiền muộn khiến Quan Triều Viễn cũng mềm lòng.
“Anh…” Quan Triều Viễn vừa muốn lên tiếng.
Tô Lam bỗng ngắt lời anh: “Triều Viễn, chúng ta… Chia tay đi.”
Tuy đã có sự chuẩn bị về mặt tâm lý nhưng đến khi thật sự nói ra hai từ “Chia tay” này, trái tim của Tô Lam lại đau đến khó mà chịu được, mối tình này từng cho cô rất nhiều hy vọng, nhưng lần nào cũng khiến hy vọng của cô vụt tắt, hạnh phúc giống như hoa quỳnh sớm nở tối tàn, đẹp đẽ rực rỡ nhưng lại quá đỗi ngắn ngủi, giống như pháo hoa vậy.
Bất chợt nghe thấy lời này, Quan Triều Viễn ngây ra, sắc mặt anh có chút phức tạp sau đó mặt anh lạnh đi, nói: “Em vẫn chưa tỉnh rượu sao, tí nữa bảo mẹ Trần hầm canh giải rượu cho em!”
Nói xong, anh lại cất bước.
“Quan Triều Viễn, em tỉnh rượu rồi, em đang nói nghiêm túc!” Tô Lam hét lớn về phía bóng lưng của anh.
Quan Triều Viễn quay lưng về phía Tô Lam, chân anh vẫn không dừng bước nhưng lông mày đã cau chặt lại, anh sải bước nhanh hơn rời khỏi biệt thự.
“Quan Triều Viễn…” Mặc cho Tô Lam gào hét ở phía sau như thế nào, anh vẫn xem như không nghe thấy gì.
Cuối cùng Tô Lam chán nản ngồi xuống bàn ăn, cô không hiểu tại sao Quan Triều Viễn lại né tránh như vậy, anh nói cô say, ha ha, đã ngủ cả một đêm rồi, sao có thể say được?
Nếu anh đã không muốn đối mặt với cô, vậy đợi thêm vài hôm nữa là được, dù sao cô cũng không vội chia tay ngay, cô cũng có thể ở cạnh Minh An thêm vài hôm nữa.
Vừa ngồi vào bàn làm việc, Kiều Tâm đã đẩy cửa bước vào.
“Sao rồi? Tỉnh rượu chưa?” Kiều Tâm ngồi trước mặt Tô Lam.
“Vẫn hơi đau đầu.” Tô Lam day day trán, nói.
Nhìn dáng vẻ tiều tụy của Tô Lam, Kiều Tâm nói: “Tối qua đã xảy ra chuyện gì? Điên cuồng uống rượu, tớ ngăn cũng không ngăn được, cuối cùng thì say không biết trời đất gì nữa, may có tớ ở bên cạnh cậu, sau này cậu ra ngoài một mình thì không được uống nhiều vậy nữa, có khi bị người ta làm gì cũng không biết.”
Nghe thấy vậy, Tô Lam liền hỏi: “Phải rồi, tối qua là cậu đưa tớ về sao?”
“Không phải tớ thì còn ai? Là Tổng giám đốc Lý lái xe đưa cậu về biệt thự đấy.” Kiều Tâm trả lời.
Nghe xong, Tô Lam cau mày hỏi: “Lúc đó Quan Triều Viễn có nhà không? Có phải anh ấy nhìn thấy Tổng giám đốc Lý rồi không?”
Chẳng trách sáng nay Quan Triều Viễn lại khác thường như vậy, thì ra anh giận vì mình lại uống rượu với Tổng giám đốc Lý.
Tuy trong lòng có chút thấp thỏm nhưng cô bỗng thay đổi suy nghĩ: “Cô cũng chẳng làm chuyện xấu gì, chỉ là ăn bữa cơm với khách hàng thôi mà, có gì to tát đâu?”
Kiều Tâm trả lời: “Đương nhiên tớ không ngốc đến mức để anh ấy nhìn thấy Tổng giám đốc Lý, tớ đặt cậu xuống rồi mau chóng rời đi, nhưng nhà tư bản có nhìn thấy xe của Tổng giám đốc Lý không thì tớ không rõ.”
Phút chốc Tô Lam bỗng cảm thấy nỗi lòng nặng trĩu, không biết đến khi nào anh mới bình tĩnh để nghe lời chia tay của cô.
Lẽ nào anh không thật sự yêu Bạch Giai Kỳ đó? Hay anh và Bạch Giai Kỳ ở bên nhau chỉ vì lợi ích của dòng họ và sự phát triển của công ty? Tô Lam bỗng thấy mông lung.
Lúc này Kiều Tâm bỗng lên tiếng: “Tớ cũng có một chuyện phiền lòng.”