Xuân Xuân bị giựt búp bê bắt đầu khóc òa lên, Tô Lam cau mày quở mắng: “Đừng khóc nữa!”
Nhưng Xuân Xuân cũng chỉ là một đứa trẻ hơn một tuổi chưa hiểu chuyện, làm sao nghe lời Tô Lam nên là khóc ầm ĩ không thôi.
Lúc này, Linda mới đứng dậy đi đến trước mặt Tô Lam, cười nói: “Tô Lam, con bé thích con búp bê này thì cứ để con bé ôm nó là được rồi, cần gì phải để con khóc chứ.”
Nói xong, Linda cúi người nhặt búp bê lên, nhét vào lòng Xuân Xuân, Xuân Xuân nín khóc ngay.
Lúc này Tô Lam rất bực mình, giận Xuân Xuân không hiểu chuyện để mình bị động, nên dứt khoát giựt lại búp bê trong tay Xuân Xuân, nhét vào tay Linda rồi nói: “Không nên nuông chiều trẻ con, nếu không nó sẽ càng ngày càng khó bảo!”
“Ơ…” Linda thấy sắc mặt của Tô Lam khó chịu gây ra chuyện ầm ĩ như vậy nên bất giác nói một chữ rồi im lặng.
Tô Lam bế Xuân Xuân đi qua sofa mà Quan Triều Viễn đang ngồi, Quan Triều Viễn nhìn Xuân Xuân đang khóc ầm ĩ trong tay Tô Lam, sắc mặt càng khó coi hơi.
Khi bước qua sofa, Xuân Xuân nhìn thấy Quan Triều Viễn thì như thấy được cứu tinh, vẫy chiếc tay nhỏ khóc lên: “Ba ba, ba ba…”
Tiếng khóc của con khiến cho Quan Triều Viễn mất bình tĩnh nhưng bước chân của Tô Lam không hề dừng lại, quay người đi ra cổng.
Tô Lam ngồi xuống thay giày, Xuân Xuân vẫn khóc lóc ầm ĩ trong lòng cô, miệng vẫn không ngừng gọi ba ba, Tô Lam tức giận quở mắng: “Còn khóc nữa là ma ma không cần con nữa, con đi tìm ba ba là được rồi!”
Tuy Xuân Xuân còn nhỏ tuổi nhưng hiểu hết, mỗi ngày đều đợi ma ma đến đón, bây giờ ma ma giận rồi, nói không cần mình nữa nên bị dọa đến mức không dám khóc nữa, đôi mắt rụt rè nhìn Tô Lam đang thay giày.
Lúc này Quan Triều Viễn nhíu mày gọi lớn: “Mẹ Trần, mẹ Trần!”
“Đến đây, đến đây!” Lúc này, mẹ Trần đang bưng trà vội vã chạy đến trước mặt Quan Triều Viễn.
Quan Triều Viễn lập tức lớn tiếng căn dặn: “Tối nay làm thêm mấy món ăn, cô Linda sẽ ở lại ăn, nhớ phải làm một bữa thịnh soạn, cô Linda là khách quý của cháu.”
Nghe vậy, mẹ Trần sững người.
“Dì không nghe cháu nói sao? Còn không mau đi chuẩn bị?” Mẹ Trần do dự khiến cho Quan Triều Viễn lớn tiếng hơn.
“Vâng.” Mẹ Trần không dám nhiều lời, vội vàng đi chuẩn bị.
Còn Linda thông minh như vậy, đương nhiên nhìn ra được đầu mối. Còn tình cảm với vợ trước cũng không quan trọng, quan trọng là ai có thể thành công lên chức.
Vì thế, giây sau, Linda đã cười: “Tổng giám đốc Quan khách sáo quá, tôi ăn một bữa cơm đơn giản là được rồi.”
Linda không hề có ý muốn từ chối, dù sao thì cơ hội cùng ăn tối với anh rất hiếm, hơn nữa không chừng sau khi ăn có thể làm gì đó khác nữa.
“Sau này gọi tôi Triều Viễn.” Đột nhiên Quan Triều Viễn lên tiếng. Linda nghe vậy nhất thời không kịp phản ứng, cứ nghĩ mình nghe nhầm, dù sao mấy lần trước cô ta cố gắng tìm cách thăm dò anh, còn anh lại tập Thái Cực với mình, xa cách cô ta mà không để lại chút dấu vết nào, vì thế cô ta không thể tiếp cận anh.
Bây giờ có cơ hội hiếm có như vậy, Linda cười gọi một tiếng: “Triều Viễn.”
Lúc này, Tô Lam đứng ở cổng đã thay xong giày, nhưng chân cô cứ đứng bất động ở đó.
Cô đã nghe hết cuộc hội thoại của Quan Triều Viễn và Linda, nhất là lời của Quan Triều Viễn đã khắc vào tâm trí cô.
Cô cứ nghĩ mình không quan tâm, nhưng cô sai rồi, khi anh quan tâm người khác, lòng cô vẫn bất giác khó chịu.
“Ma ma, ma ma…” Lúc này, Xuân Xuân kéo quần của Tô Lam.
Tô Lam cúi đầu nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của Xuân Xuân, bất chợt dâng lên nỗi buồn, sau đó cô cúi người bế Xuân Xuân lên rồi quay lưng đi ra khỏi biệt thự.
Tô Lam đi trên đường lớn mà đầu cô lại nghĩ đến những lời Quan Triều Viễn gọi mẹ Trần làm thêm vài món ăn để tiếp đãi Linda.
Tối nay chắc chắn bọn họ sẽ vui vẻ bên nhau, nói không chừng sẽ xảy ra chuyện gì đó khác nữa.
“Ma ma, ma ma.” Lúc này Xuân Xuân trong lòng sờ lên mặt Tô Lam, gọi cô không ngừng.
Nhìn thấy đôi mắt trong veo của Xuân Xuân đang nhìn mình, dường như có chút rụt rè, Tô Lam hối hận vô cùng, ban nãy cô quá nóng nảy rồi, thật ra đâu có liên quan gì đến Xuân Xuân? Tại sao cô lại trút giận lên con chứ?
Giây sau, Tô Lam sờ mặt Xuân Xuân, buồn rầu nói: “Xuân Xuân, xin lỗi, ma ma không nên giận dữ với con, xin lỗi!”
Nói rồi, nước mắt Tô Lam không ngừng lăn dài trên má.
Xuân Xuân thấy ma ma khóc nên dùng đôi tay mũm mĩm của mình lau nước mắt cho Tô Lam, khó khăn nói: “Ma ma, đừng khóc, đừng khóc…”
“Xuân Xuân.” Đối mặt với đứa con gái ngoan của mình, Tô Lam lau đi nước mắt trên mặt, không muốn khóc trước mặt con, vì cô là một người mẹ, sau này còn phải bảo vệ con trai và con gái mình, cô nhất định phải kiên cường.
Buổi sáng hôm nay, Tôn Ngọc Như gọi Tô Lam và Lam Dịch Bân đến văn phòng cô ta.
Lam Dịch Bân và Tô Lam cùng bước vào. Đang khó hiểu thì Tôn Ngọc Như đặt văn kiện trước mặt Tô Lam và Lam Dịch Bân, cười nói: “Đây là một dự án lớn, là dự toán năm tới của công ty quảng cáo Kinh Thiên, công ty quảng cáo Kinh Thiên rất nổi tiếng trong giới thương mại, lần này Linda giao dự án này cho nhóm chúng ta, nhóm chúng ta nhất định phải làm tốt, tôi sẽ đích thân quản lý dự án này, tôi muốn để Lam Dịch Bân phụ trách, Tô Lam sẽ giúp đỡ Lam Dịch Bân, hai người có ý kiến gì không?”
“Không có.” Lam Dịch Bân lắc đầu.
“Không có.” Tuy Tô Lam còn lo lắng nhưng cũng lắc đầu.
Nói thật, cô thật không muốn làm việc cùng Lam Dịch Bân, tuy rằng mấy ngày này anh ta rất ngoan ngoãn nhưng không có nghĩa là sau này sẽ không quấy rối mình.
Nhưng công việc là công việc, cô cũng không thể không nhận, nếu không sẽ khiến cho Tôn Ngọc Như nghĩ mình kén chọn, cuối cùng Tôn Ngọc Như nói: “Dự án này hai người làm cho nghiêm túc, trong vòng nửa tháng đưa ra phương án, có khó khăn và vấn đề gì thì có thể đến tìm tôi. Còn nữa, tôi hy vọng dự án này có thể hoàn thành thuận lợi, tôi sẽ yêu cầu Linda tăng lương cho hai người.”
Lam Dịch Bân và Tô Lam gật đầu, sau đó rời khỏi văn phòng của Tôn Ngọc Như.
Khi tan làm, đồng nghiệp lần lượt ra về, đột nhiên Lam Dịch Bân đi đến trước mặt Tô Lam đang dọn dẹp đồ chuẩn bị rời đi. Anh ta đến gần cô, Tô Lam ngước lên nhìn Lam Dịch Bân, trong lòng phòng bị sẵn, không biết anh ta lại muốn làm gì.