Nghe vậy, Tô Lam ngừng lại rồi hít sâu một cái, sau đó giả vờ tự nhiên mà từ chối, nói: “Hôm nay không được rồi, em và Kiều Tâm phải tăng ca.”
Tô Lam thật sự rất bội phục bản thân, cô có thể nói giống hệt như thật, nhưng chỉ có cô biết hiện tại trái tim của cô đập nhanh thế nào.
Người kia chần chừ một chút, tiếp tục nói: “Hai người chúng ta đã rất lâu chưa tận hưởng thế giới hai người rồi.”
Tô Lam nghe thấy trong giọng nói của anh mang theo sự cầu xin, bọn họ đã chiến tranh lạnh vài ngày rồi, hai người đều ngủ riêng, rất ít nói chuyện, đương nhiên cô cũng cố ý trốn tránh anh, mà anh lại thường xuyên không ở nhà, cho nên anh cũng sẽ không lúng túng.
Cô không hiểu, vì sao anh đã có người khác, bây giờ còn tìm tới cô? Lẽ nào đó là tiêu chuẩn thích cái mới nhưng không ngại cái cũ? Rốt cuộc anh coi cô gì? Anh muốn cô phải đi theo anh cả đời không rõ ràng như vậy sao? Sau đó anh xoay người kết hôn với người con gái vừa đẹp vừa giàu kia?
Nghĩ tới đây, đôi mắt Tô Lam đã chứa đầy nước mắt, cô ngước mắt nhìn lên trần nhà, không muốn cho nước mắt của mình rơi xuống, càng không muốn khiên tiếng nói chuyện của cô mang theo tiếng khóc nức nở.
Sau đó, Tô Lam cứng ngắc nói: “Chúng em đang vội làm một dự án, ngày mai khách hàng phải cần rồi.”
Bên kia trầm mặc một lúc, mới nói: “Được rồi, vậy em bận tiếp đi.”
Nói xong, bên kia cũng cúp điện thoại.
Sau khi để điện thoại xuống, Tô Lam tựa vào ghế xoay, ngửa đầu nhìn trần nhà.
Hiện tại cô lại nhớ tới khuôn mặt cô bé cùng đi ăn tối với anh hôm đó, tuy rằng không thấy rõ biểu cảm trên mặt anh, thế nhưng cô thấy bọn họ rất thân mật.
Minh An… Minh An…
Tô Lam vội lau nước mắt, sau đó vừa cúi đầu giả bộ làm việc, vừa nói: “Vào đi!”
“Tổng giám đốc Tô, tan tầm được chưa?” Sau đó, tiếng giày cao gót truyền đến.
Nghe thấy giọng nói của Kiều Tâm, đột nhiên Tô Lam nói: “Hay chúng ta cùng đi ăn lẩu đi?”
Nghe cô nói như thế, Kiều Tâm ngạc nhiên nói: “Cậu không cần về nhà với Minh An và Xuân Xuân sao?”
“Hôm nay không về với bọn chúng, tớ đi với cậu.” Tô Lam ngẩng đầu cười, nói.
Tô Lam biết rõ rằng cô từ chối đi ăn với Quan Triều Viễn, chắc chắn Quan Triều Viễn sẽ về nhà với Minh An và Xuân Xuân rồi. Vì tránh đối mặt với anh sẽ lúng túng, cô sẽ không về đó nữa.
Hơn nữa, vừa nãy cô nói dối rằng cô tăng ca, trở về muộn một chút mới hợp lý.
“Được, chúng ta không say không về.” Kiều Tâm cao hứng nói.
Sau đó, Tô Lam và Kiều Tâm cùng nhau ra khỏi công ty.
Đi tới nhà hàng Hỏa Oa các cô thường đi, hai người gọi mấy chai bia, vừa nói chuyện phiếm vừa ăn uống.
“Haiz, tớ thấy gần đây cậu hơi lạ.” Đột nhiên Kiều Tâm nói.
“Tớ có cái gì lạ chứ?” Tô Lam yếu ớt nói.
Cô cũng không nói với Kiều Tâm chuyện lần trước, mà quan hệ giữa Kiều Tâm và cô thế nào? Quả thực cô ấy chính là con giun trong bụng cô, các cô rất hiểu nhau.
“Gần đây hình như cậu rất ít nhắc đến nhà tư bản.” Trong đôi mắt Kiều Tâm mang theo chất vấn.
Tô Lam sửng sốt một chút, cô vội ngụy trang nói: “Anh ấy không phải là chạy lên tỉnh thì chính là bận rộn công việc, luôn không có nhà, gần đây chúng tớ cũng không gặp nhau mấy.”
Nghe vậy, Kiều Tâm chớp chớp mắt: “Ít gặp nhau à, nhưng cũng phải có nhu cầu sinh lý chứ?”
“Đáng ghét!” Tô Lam liếc Kiều Tâm một cái.
Từ khi bọn họ ở riêng, anh không yêu cầu, cô cũng không từ chối, chỉ đơn giản như vậy.
“Cậu xem cậu đi, mẹ hai con rồi mà mặt còn đỏ vậy, tớ biết ngay mặt kia của nhà tư bản có nhu cầu nhiều rồi, cậu xem, hình như ngày nào cậu cũng mang dáng vẻ mệt mỏi, nhưng tớ nói cậu nghe này, sinh hoạt vợ chồng vừa phải sẽ có lợi cho thân thể, quá độ thì lại là làm hại thân thể đấy.” Kiều Tâm cười xấu xa, trêu chọc nói.
Tô Lam thấy cô ấy nói không dứt, phản kích nói: “Cậu là con gái chưa lập gia đình mà nói về chuyện sinh hoạt vợ chồng giống như cậu là chuyên gia vậy. Cậu không xấu hổ a?”
“Tớ…” Mặt Kiều Tâm đỏ lên, sau đó mạnh miệng nói: “Tớ chỉ có kiên thức lý luận thôi, cậu mới có kinh nghiệm thực chiến đó.”
“Ăn cơm cũng không ngăn được miệng của cậu lại!” Tô Lam gắp một miếng thịt vào bát của Kiều Tâm.
Hai người đang cười cười nói nói, đột nhiên, bên cạnh có một người đàn ông trung niên mặc áo màu lam đang uống rượu đỏ, khoảng tầm năm mươi tuổi, khí chất rất nho nhã. Nhìn thấy Tô Lam và Kiều Tâm, ông ta đi tới.
“Tổng giám đốc Tô, quản lý Kiều, thật là trùng hợp, hai người cũng tới đây ăn lẩu sao?” Người đàn ông trung niên thấy Tô Lam và Kiều Tâm thì tỏ ra rất nhiệt tình.
Tô Lam vừa nâng mắt lên, thấy đó là tổng giám đốc Lý, cô và Kiều Tâm cũng đứng lên.
“Tổng giám đốc Lý, ông cũng ăn cơm ở đây sao? Thật sự là rất trùng hợp!”
Tổng giám đốc Lý là khách hàng mà lần trước Linda đã giới thiệu, tuy công ty của ông ta không lớn, thế nhưng ông ta là người hài hước, hơn nữa cũng rất phong độ, lịch sự với tất cả mọi người. Hơn nữa, tuy ông ta đã lớn tuổi nhưng ăn mặc rất thời thượng, vì vậy Tô Lam có ấn tượng sâu sắc với người này.
“Tôi rất thích ăn lẩu ở đây, nhưng hôm nay chỉ đi một mình, có hơi cô đơn.” Tổng giám đốc Lý xoa tay, nói.
Nghe ông ta nói như thế, Tô Lam nói: “Chúng tôi cũng là mới ăn, nếu như Tổng giám đốc Lý không ngại thì ngồi xuống ăn cùng chúng tôi nhé?”
“Bình thường chúng ta và tổng giám đốc Lý có gặp nhau mấy đâu, sao có thể bỏ lỡ lần này?” Kiều Tâm nói xong thì gọi nhân viên phục vụ gộp hai bàn thành một bàn.
Sau đó, Tô Lam, Kiều Tâm và Tổng giám đốc Lý cùng nhau ăn cơm.
Trong bữa ăn, Tô Lam, Kiều Tâm và Tổng giám đốc Lý có uống một chút bia.
Tổng giám đốc Lý có tửu lượng rất tốt, Tô Lam thì vẫn luôn kìm chế, không thể uống nhiều để tránh mất mặt, thế nhưng Tổng giám đốc Lý vẫn luôn rót rượu, cuối cùng Tô Lam và Kiều Tâm uống đến nỗi có chút men say, nhưng cũng không quá say, phải nói là uống vừa vặn.
Sau khi ăn xong, Tổng giám đốc Lý đề nghị đi hát.
Tô Lam và Kiều Tâm không tiện từ chối, hơn nữa Tô Lam cũng không muốn phải về sớm đối mặt với Quan Triều Viễn, cho nên cô vui vẻ đi tiếp.
Tuy tổng giám đốc Lý là khách hàng nam, nhưng có Kiều Tâm chăm sóc, chắc cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.
KTV ở trong rạp, Tô Lam, Kiều Tâm và tổng giám đốc Lý đều hát, tuy tổng giám đốc Lý uống rượu nhưng vẫn rất ga lăng, tuyệt đối không sàm sỡ hay dây dưa với các cô, vì vậy Tô Lam đánh giá cao tổng giám đốc Lý.
Tô Lam cũng hát rất to trong phòng KTV, loại hoạt động này hoàn toàn có thể hóa giải áp lực của cô.
Bọn họ hát đến hơn mười một giờ, sau đó Tô Lam và Kiều Tâm mới rời khỏi KTV cùng Tổng giám đốc Lý.
Tổng giám đốc Lý lấy xe ra, lịch sự đi tới chỗ ngồi phía sau, mở cửa sau cho Tô Lam và Kiều Tâm: “Hai người đẹp, mời lên xe!”
“Cảm ơn Tổng giám đốc Lý.” Tô Lam và Kiều Tâm cười, đang định lên xe.
Không ngờ phía trước đột nhiên có hai luồng ánh sáng rọi vào, lướt một chiếc xe con rất nhanh qua bọn họ, chặn ngang xe của Tổng giám đốc Lý!