Tô Lam vừa phơi quần áo và tã của Xuân Xuân xong thì nghe thấy tiếng nhỏ giọng thầm thì của mấy bà hàng xóm truyền đến từ bên ngoài cửa sổ.
Tuy rằng âm thanh không lớn nhưng mấy người kia ở ngay dưới nhà cô, cửa sổ cũng đang mở, đương nhiên là nghe thấy rõ ràng.
“Nghe nói gì chưa? Con gái lớn của Sở Thanh Diên ôm con về nhà ngoại ở được một thời gian rồi.” Giọng nói này Tô Lam quá quen thuộc, chính là thím Vương nhà ở cách nhà cô một bức tường.
“Còn cần nghe nói? Tôi đã gặp mấy lần rồi, không thấy bây giờ mỗi ngày Sở Thanh Diên đều xách giỏ đi mua thức ăn à? Chính là nấu cho con gái và cháu ngoại ăn.” Giọng nói này là của bác Lý ở đối diện.
“Không phải Tô Lam ly hôn rồi à? Tại sao lại sinh con ra vậy? Lại kết hôn lúc nào thế? Tại sao không nghe thấy Sở Thanh Diên nói gì?” Người nói chuyện chính là dì Lưu sống ở căn phía đông.
Tô Lam hiểu rất rõ ba người này, mỗi ngày đều không có chuyện gì làm, lúc nào cũng tụ tập bàn tán nói chuyện ngồi lê đôi mách, ba mẹ con Tô Lam vẫn luôn trải qua những ngày tháng khá vất vả, sau lưng cũng bị bọn họ bàn tán không ít. Có điều đừng thấy mấy cô dì này khua môi múa mép sau lưng người ta, trái lại tính cách rất nhiệt tình, nếu nhà ai thật sự gặp khó khăn, bọn họ sẽ còn đi giúp đỡ, vậy nên thời gian dài trôi qua, hàng xóm sống trong tòa nhà cũ nát cũng không so đo với bọn họ, dù sao miệng cũng mọc trên mặt bọn họ, bọn họ thích nói gì sau lưng thì cứ nói đi.
Có điều bọn họ vẫn không dám nói trước mặt người trong cuộc, bởi vì người sống trong tòa nhà này đều là người chợ búa, nếu như để người trong cuộc nghe thấy thì sẽ chửi bọn họ máu chó đầy đầu.
Nghe thấy mấy lời này, Tô Lam vốn không muốn để ý tới nhưng chân còn chưa bước ra khỏi ban công, sau lưng lại truyền tới lời khó nghe hơn.
“Tôi đoán là lần này chắc chắn Tô Lam chưa kết hôn đã sinh con!”
“Nói bậy, không thể nào đâu? Sở Thanh Diên sĩ diện nhất, nếu thật sự xảy ra chuyện như vậy bà ấy sẽ dễ dàng tha thứ sao? Bây giờ còn ngày ngày mua thức ăn hầu hạ con gái lớn và đứa bé đó kìa.”
“Sao lại không thể? Tôi sống ở ngay đối diện nhà bọn họ, có gì mà không biết. Có một ngày, tôi nghe thấy bên trong có tiếng khóc, nghe kỹ thì hóa ra là Tô Lam đang xin lỗi mẹ con bé, nói là khiến bà ấy mất mặt gì gì đó, bà nói xem thế này còn có thể có chuyện tốt gì được? Chắc chắn chính là chuyện này!”
“Ừm, có lý. Các bà nghĩ xem Tô Lam ôm con về cũng đã hơn hai tháng rồi, các bà nhìn thấy ba đứa bé tới lần nào chưa?”
“Chưa!” Hai người khác đều lắc đầu như trống bỏi.
“Còn nữa, đã khoảng hơn nửa năm Tô Lam không trở lại, Sở Thanh Diên còn nói con bé đi làm ở nơi khác, bây giờ xem ra chắc chắn là trốn đi sinh con rồi.”
“Ôi chao, vậy thì mất mặt quá, chưa kết hôn đã sinh con, còn mang về nhà mẹ đẻ nữa!”
“Đúng thế, tôi thấy chắc chắn là Tô Lam làm bồ nhí cho người ta ở bên ngoài, kết quả là mang thai, trong nhà người ta có vợ có con, đương nhiên sẽ không cưới con bé, vậy nên đành ôm con về nhà mẹ đẻ!”
“Chẳng lẽ là làm bồ nhí cho người giàu có?”
“Người giàu có gì chứ, nếu thật sự là người giàu có thì đã mua nhà mua xe cho từ lâu rồi, còn phải thuê bảo mẫu nữa chứ? Bây giờ chẳng có gì cả, tôi thấy Tô Lam về vẫn ăn mặc như trước kia, có khi ầm ĩ không vui còn phải trả lại ấy!”
Những lời quá quắt như vậy khiến trong lòng Tô Lam rất căm phẫn, nhưng cô cũng chỉ xem như không nghe thấy, miệng mọc trên mặt người ta, quả thật cô không quản được người ta nói gì, chỉ hy vọng đừng để mẹ nghe thấy lời này, cả đời bà thích sĩ diện, nhưng số phận lại cứ luôn trêu đùa bà.
Lúc còn trẻ, mẹ bị Tô Mạnh Cương vứt bỏ, vất vả lắm mới nhịn được đến lúc hai chị em cô đều trưởng thành, nhưng lại không có đứa nào khiến bà nở mày nở mặt, cũng may Tô Yên lấy chồng giáo sư là Trịnh Hạo, còn cô lại khiến bà thất vọng hết lần này tới lần khác.
Tô Lam giơ tay muốn nhẹ nhàng đóng cửa sổ lại, không muốn nghe những lời bàn tán kia, cũng không muốn lát nữa mẹ mua thức ăn về sẽ nghe thấy gì đó.
Nhưng tay còn chưa chạm đến cửa sổ, dưới tầng đã truyền tới giọng nói của mẹ.
“Các bà đang nói huyên thuyên gì đấy? Không có chuyện gì làm đúng không? Sao cứ thích nghe ngóng chuyện nhà chúng tôi thế? Nói xấu sau lưng người ta không sợ bị thối đầu lưỡi à?” Sở Thanh Diên treo giỏ thức ăn trên cánh tay, hung dữ chỉ vào mấy bà hàng xóm kia quở trách.
Tô Lam lặng lẽ nhìn xuống dưới tầng, quả nhiên là mẹ đã mua thức ăn trở về.
Từ trước đến nay cô chưa từng thấy mẹ hung dữ như vậy bao giờ, trước kia nếu có người bàn tán chuyện nhà cô, bà ấy không chịu đựng cho qua thì chính là không nhịn được mà nói hai chị em cô mấy câu rồi thôi, trước giờ chưa từng gay gắt như hôm nay.
Tô Lam biết mẹ để ý đến danh dự của mình và các con gái nhất, trước đây bọn họ cũng chỉ bàn tán Tô Mạnh Cương không phải thứ tốt lành gì, mẹ bị vứt bỏ gì gì đó, bây giờ bọn họ lại nói đến danh dự của con gái bà, cũng khó trách mẹ luôn hiền lành như thỏ mà hôm nay cũng muốn cắn người!
Nếu là thường ngày mấy bà hàng xóm này bị người trong cuộc nghe thấy ngay tại chỗ và quát mắng, bọn họ cũng sẽ tan tác như chim thú.
Nhưng hôm nay bác Lý ở đối diện lại khăng khăng không phục, lẩm bẩm một câu: “Nói chuyện đừng có khó nghe như vậy chứ? Những lời chúng tôi nói cũng đâu phải không đúng, tưởng rằng mọi người đều không biết tình hình của đứa con gái lớn nhà bà chắc?”
“Bà bắt nạt người ta quá đáng rồi đấy, ăn nói bậy bạ đến tận đầu con gái tôi còn lý luận phải không? Chẳng phải chỉ là mấy ngày trước bà hỏi mượn đồ của tôi nhưng tôi không cho bà mượn hay sao? Sao bà lại nhỏ nhen như vậy? Muốn trả đũa thì nhắm vào tôi đây này, bịa chuyện con gái tôi làm gì?” Sở Thanh Diên tiến lên phía trước nói không yếu thế chút nào.
Lúc này, thím Vương nhà bên cạnh vội vàng khuyên can: “Đều là hàng xóm cả, các bà đừng cãi nhau nữa!”
“Đúng thế, đều bớt nói hai câu đi, mọi người đều là hàng xóm thường xuyên gặp nhau.” Dì Lưu cũng ở bên cạnh khuyên, dù sao ai cũng đều không muốn làm lớn chuyện.
“Cũng bởi vì thường xuyên gặp nhau, vậy mà các bà còn không biết ngại mà đặt điều cho con gái tôi ngay dưới mí mắt tôi!” Hôm nay Sở Thanh Diên vô cùng tức giận, vậy nên không chịu tha thứ.
Dì Lưu và thím Vương nghe thấy lời này thì đều im lặng.
Bác Lý bĩu môi, trên mặt ngập tràn khinh bỉ nói: “Lời chúng tôi nói đều là thật, sao lại là đặt điều? Bà nói xem không phải con gái bà chưa kết hôn đã sinh con à? Có phải ôm con về nuôi ở nhà mẹ đẻ không?”
“Bà nói bậy! Con gái tôi sinh con trong hôn nhân, Tô Lam đã lấy chồng rồi, chỉ có điều… Dù sao cũng là cưới lần hai, bên nhà chúng tôi không tổ chức tiệc mà thôi, bên nhà trai người ta cũng cưới hỏi đàng hoàng!” Sở Thanh Diên bị ép đến nước này, cũng chỉ có thể ưỡn ngực ngẩng đầu tiếp tục giả vờ.
Nếu như chuyện Tô Lam chưa kết hôn đã sinh con bị truyền đi, những người này đều sẽ xem thường nhà cô, sau này cũng sẽ trở thành đề tài nói chuyện lúc rảnh rỗi của dân cư ở xung quanh đây, chắc chắn Sở Thanh Diên sẽ không để xảy ra chuyện như vậy.
Bác Lý không khỏi cười lạnh nói: “Sở Thanh Diên, chúng ta là hàng xóm mấy chục năm rồi, chuyện nhà bà tôi còn không biết? Lại còn cưới hỏi đàng hoàng, mấy tháng rồi, ngay cả mặt thằng con rể kia của bà cũng chưa gặp lần nào, thế mà còn không biết ngại nói cưới hỏi đàng hoàng!”
“Bà…” Sở Thanh Diên nhất thời nghẹn lời, nhẫn nhịn đến nỗi đỏ mặt tía tai.
“Bà cái gì? Không nói nổi nữa chứ gì? Phì…” Bác Lý nhổ một ngụm nước bọt.
Giờ phút này, Tô Lam đứng ở trên ban công đã không thể nhịn được nữa, dưới tình thế cấp bách, cô bèn giơ tay kéo cửa sổ ra.