Tô Lam rất khinh thường câu nói của Hồ Mỹ Ngọc, cô thản nhiên đáp: “Tôi chẳng có chút hứng thú nào với chuyện của cô cả.”
Nói rồi, Tô Lam quay đầu định đi, giờ cô đã có thai, không muốn gây rắc rối, dính vào phiền phức nữa.
Nhưng Hồ Mỹ Ngọc lại ngáng đường cô, khoanh tay trước ngực, nói đầy chế nhạo: “Là cô cảm thấy bản thân không so được với tôi nên mới muốn tìm chỗ trốn ngay đi đúng chứ?”
“Tôi không tự cho mình là đúng như cô.” Tô Lam lạnh lùng nói.
Cô thực sự chẳng hiểu tại sao trên đời lại có cái loại phụ nữ như Hồ Mỹ Ngọc? Tìm được con rùa vàng rồi thì tự vui trong lòng đi, lại còn cứ muốn cả thế giới phải tán dương nữa, thực chất nguy hiểm trong đó chỉ có mình cô ta chẳng nhìn thấy mà thôi. “Hừ, hồi đó cô bầu bí, Quan Triều Viễn kết hôn với cô nhưng đến cả một hôn lễ cũng chẳng cho cô, đợi con cô chết rồi thì ly dị ngay tức khắc với cô. Nói không phải chứ cô đúng thật là mất nhiều hơn được, đã không vớ được gì thì thôi còn tự biến mình thành cái loại tái giá rẻ mạt. Thế nhưng tôi cũng khâm phục chiêu trò dụ dỗ của cô thật đấy, cuối cùng lại vớ được Quan Khởi Kỳ, sao hả? Anh ta có định cưới cô không? Hay lại chỉ vui đùa với cô một chút rồi bỏ đi? Người ta là luật sư lớn, rất nổi tiếng ở Giang Châu đấy, liệu có lấy một con đàn bà đã ly dị như cô không? Tôi khuyên cô này, nhanh tìm một mối tốt chấp nhận được cô đi đừng đợi đến khi mất cả chì lẫn chài!” Lúc này Hồ Mỹ Ngọc đã vô cùng đắc ý, không xem Tô Lam ra gì, chỉ hận không thể một bước giẫm lên đầu người ta.
Trước sự móc mỉa, chế nhạo của Hồ Mỹ Ngọc, Tô Lam không những chẳng giận mà còn vô cùng bình tĩnh đáp: “So về mánh khóe thì làm gì có ai hơn được cô, loại đàn ông nào cũng tóm gọn, nhưng cô cũng phải chuẩn bị sẵn tâm lý đi, bởi vì trèo càng cao, ngã càng đau đấy!”
“Cô nguyền rủa tôi ư?” Hồ Mỹ Ngọc nghe hai câu trước vẫn còn dương dương tự đắc nhưng nghe đến câu sau, mặt đã biến sắc ngay lập tức.
Hồ Mỹ Ngọc vừa định nổi điên thì điện thoại di động đã đột nhiên đổ chuông.
Nhìn thấy số điện thoại, cô ta vội vàng nghe máy, sắc mặt lập tức thay đổi, ỏn à ỏn ẻn nói với người bên kia đầu dây: “Vĩnh Thành, em lấy được đồ rồi, em về ngay đây!”
Sau khi cúp máy, Hồ Mỹ Ngọc trưng ra vẻ mặt lạnh lùng cảnh cáo Tô Lam: “Loại như cô ấy à, không ăn được nho còn chê nho chua, chúng ta cứ đợi mà xem!”
Nói rồi, Hồ Mỹ Ngọc không hiếu chiến nữa mà quay người lắc hông bỏ đi. Tô Lam biết Hồ Mỹ Ngọc cố tình quay lại sỉ nhục bản thân, cô chỉ cười cho qua. Cô cảm thấy Hồ Mỹ Ngọc xấu xa lộ ra mặt này còn chưa xứng với từ túc trí đa mưu đâu, túc trí đa mưu phải là mẹ cô ta Hồ Tinh kìa. Ắt hẳn chuyện tìm đến hai tên khốn nạn muốn làm nhục cô ở Thanh Sơn lần trước là chủ ý của Hồ Tinh.
Lúc này Quan Khởi Kỳ cũng đã quay lại từ tòa nhà khám bệnh.
Nhìn bóng lưng rời đi của Hồ Mỹ Ngọc, Quan Khởi Kỳ không khỏi cau mày hỏi: “Cô ta vừa mới ở đây à?”
“Ừ.” Tô Lam gật đầu.
“Nói gì với em rồi?” Quan Khởi Kỳ hỏi.
Tô Lam nở nụ cười hờ hững đáp: “Còn có thể nói gì nữa? Cũng chỉ là huênh hoang chuyện cô ta sắp được gả cho nhà giàu rồi tiện thể móc mỉa tình cảnh của tôi chút thôi.”
Nghe vậy, Quan Khởi Kỳ không nén được cơn giận: “Cái loại gì vậy chứ? Tôi thấy cô ta nên tự cầu phúc cho mình đi.”
“Loại người như Hồ Mỹ Ngọc đắc ý đến điên rồi, chẳng thể thấy được nguy hiểm tiềm ẩn đâu.” Tô Lam cười lắc đầu.
“Thôi được rồi, đừng nói đến cô ta nữa, nghe đã thấy ghét rồi, đi thôi.” Quan Khởi Kỳ khoác vai Tô Lam, sau đó cả hai cùng về nhà.
Đêm ấy, chị Vu làm xong bữa tối thì nói nhà xảy ra chút chuyện, muốn về đó một chuyến.
Vậy nên trong căn nhà rộng lớn như vậy đột nhiên chỉ còn lại Quan Khởi Kỳ và Tô Lam.
Trên bàn ăn, lúc Quan Khởi Kỳ đã ăn no rồi, Tô Lam lại chợt nói: “Khởi Kỳ, tôi có chuyện muốn bàn với anh.”
“Chuyện gì? Nói đi.” Quan Khởi Kỳ ngẩng lên, cười híp mắt đáp.
Tô Lam nghiêm túc nói: “Bác sĩ bảo sức khỏe của tôi bây giờ rất tốt, thai cũng gần như ổn định, nên tôi nghĩ mình cũng nên có dự tính riêng, dù gì tôi cũng không thể ở mãi nhà anh rồi sinh con được. Dù anh không sợ người ta dị nghị, nói vào nói ra nhưng tôi sợ sẽ ảnh hưởng đến chuyện anh yêu đương, anh nói có phải không?”
Tô Lam sợ Quan Khởi Kỳ không đồng ý nên mới cố tình pha trò vào cuối câu nói.
Nghe vậy, đúng thật là sắc mặt Quan Khởi Kỳ đã tối đen. Anh ấy đặt đũa xuống, không muốn ăn gì nữa.
“Không phải em bảo mẹ em không biết chuyện em có bầu à? Nếu vậy thì một người phụ nữ bầu bí như em còn có thể đi được đâu?” Quan Khởi Kỳ cau mày.
“Tôi muốn đến Thanh Sơn, tôi cũng quen với cuộc sống ở đó rồi, tự thuê một căn nhà nhỏ tĩnh dưỡng thôi.” Tô Lam cười đáp.
Nghe vậy, Quan Khởi Kỳ đứng lên đi tới đi lui mấy vòng trong phòng ăn.
Bầu không khí trong phòng phút chốc nguội lạnh, Tô Lam nhìn gương mặt nhăn nhó của Quan Khởi Kỳ, trong lòng thấp thỏm không yên.
Không thể phủ nhận, Quan Khởi Kỳ đối xử với cô quá tốt, tốt đến mức Tô Lam cũng thấy hoảng hốt vô cùng. Cô chẳng biết nếu cứ đón nhận ý tốt của Quan Khởi Kỳ nữa thì sau này cô phải hoàn trả món ân tình này ra sao?
Quan Khởi Kỳ cứ đi qua đi lại mãi rồi tự dưng đứng lại, quay người ngồi xuống đối diện Tô Lam, vội đưa ra ý tưởng: “Tô Lam, tôi có một đề xuất này hay lắm, không biết em có đồng ý không?”
“Đề xuất gì cơ?” Tô Lam nghi ngờ hỏi.
Sau đó Quan Khởi Kỳ nói: “Bà ngoại tôi sống một thân một mình ở ngoại ô Giang Châu cách thành phố hơn một trăm mét, ở đó sơn thủy hữu tình, không khí trong lành. Bà sống có một mình, nhà cửa cũng rộng rãi, chẳng bằng em đến bầu bạn với bà tôi đi?”
Nghe vậy, Tô Lam nhíu mày rồi từ chối: “Một người dưng như tôi đến làm phiền bà ngoại anh không đúng lắm đâu.” “Em có phiền phức gì đâu, em đang giúp tôi mà biết không? Bà ngoại tôi tuổi tác đã cao, bình thường trong nhà cũng chỉ có một giúp việc chứ không còn ai khác, mẹ tôi mất sớm, bình thường tôi lại bận trăm công nghìn việc, ít có cơ hội đến thăm bà, em qua đó chăm bà giúp tôi, bầu bạn với bà, chắc chắn bà sẽ vui lắm.” Quan Khởi Kỳ hết lời khuyên nhủ Tô Lam.
“Nhưng mà…” Tô Lam thấy rất khó xử. Quan Khởi Kỳ lại nói: “Mặc dù bây giờ cái thai của em đã xem như ổn định rồi nhưng phụ nữ trong thời gian mang thai vẫn sẽ có những chuyện ngoài ý muốn, để bà ngoại chăm sóc em tôi cũng thấy an tâm. Tô Lam, em nghĩ kĩ đi, một mình em đến Thanh Sơn, ngộ nhỡ xảy ra chuyện thì phải làm sao? Dù cho em có không quan tâm đến chính mình thì cũng phải quan tâm đến đứa bé trong bụng em nhất chứ đúng không? Đứa bé này không thể có mệnh hệ gì được.”
Hai câu sau cùng đã đụng đến trái tim Tô Lam, giờ cô chẳng còn nơi nào để đi, cũng chẳng có ai chăm sóc cho cô.
Tô Lam cúi nhìn phần bụng đã hơi nhô lên của mình, do dự chốc lát rồi đành đồng ý: “Vậy tôi qua đó làm phiền bà ngoại mấy tháng vậy, nhưng tôi cũng phải nói trước, đến lúc tôi sắp sinh thì sẽ về.”
“Một lời đã định!” Thấy Tô Lam đã đồng ý, Quan Khởi Kỳ vui mừng khôn xiết, vội chạy vào phòng gọi điện cho bà ngoại. Còn Tô Lam vẫn ngồi trước bàn ăn, suy nghĩ đủ chuyện, dường như mấy năm nay sau lưng vẫn luôn có một bàn tay vô hình đẩy cô tiến về trước, mà chính bản thân cô lại chẳng biết cuối cùng mình sẽ đi đến chốn nào.