Nửa giờ sau, quan Triều Viễn đã ngồi ở trên ghế sau ô tô.
Lâm Minh lái ô tô ở phía trước, màn đêm đã buông xuống, trên đường cái vẫn xe cộ đông đúc như cũ, ánh sáng trong xe ảm đạm, chỉ có một vài ánh đèn chiếu vào từ bên ngoài.
Ô tô vẫn luôn đi song song với một chiếc xe buýt công cộng, không định vượt qua chiếc xe buýt công cộng bên cạnh, cũng không định tụt về sau, mặc dù xe phía sau liên tục ấn còi, nhưng mà cũng không làm nên chuyện gì, chiếc xe Mercedes sang trọng cứ ung dung đi song song với chiếc xe buýt công cộng như vậy.
Hai mắt của Quan Triều Viễn vẫn luôn xuyên qua cửa sổ xe nhìn về phía bóng người ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ xe buýt công cộng.
Bóng người kia dường như hơi buồn ngủ, hai mắt khép hờ tựa lên trên ghế nghỉ ngơi.
Đôi mắt Quan Triều Viễn nhìn cô chăm chú, tuy cũng không thể nhìn được quá rõ, nhưng mà ánh mắt của anh vẫn không chịu dời đi như cũ.
Gần đây, chỉ cần không có chuyện gì đặc biệt, thì lúc tan tầm mỗi ngày nếu anh không đến đợi ở quán cà phê dưới chỗ công ty mà Tô Lam đi làm, nhìn dáng vẻ bận rộn vội vàng của cô; thì chính là để cho Lâm Minh lái xe theo đuôi chiếc xe buýt công cộng mà cô ngồi, cho tới tận khi nhìn thấy cô xuống xe rồi về nhà mới thôi.
Vì sợ cô nhận ra mình, Quan Triều Viễn đã đổi luôn cả xe, bây giờ chiếc anh đang ngồi đã không còn là chiếc Bentley kia nữa, mà đã đổi thành một chiếc Mercedes-Benz.
Quãng thời gian hơn nửa năm, không lúc nào là anh không nhớ đến cô, nhưng lại không thể tới gần cô.1
Tra được rằng cô đã ra ngoài làm việc, anh cũng chỉ có thể dùng cách ngắm nhìn cô từ xa này mà xoa dịu lấy một chút nỗi khổ tương tư.
Rất nhanh, xe buýt công cộng đã tới trạm, chiếc Mercedes-Benz cũng dừng lại ở một nơi cách trạm xe buýt công cộng không xa.
Nhìn bóng người màu đen mảnh khảnh kia đi xuống từ trên xe buýt công cộng, sau đó đi nhanh tới trước tiểu khu, đến khi cuối cùng không còn nhìn thấy bóng dáng nữa, Quan Triều Viễn mới ngửa đầu dựa vào trên ghế sau, nhắm mắt nghỉ ngơi nói: “Đi thôi!”
Nghe thấy mệnh lệnh của Quan Triều Viễn, Lâm Minh nhanh chóng giẫm lên chân ga, chiếc xe lại chạy lên đường cái một lần nữa, hòa trong vào trong dòng xe cộ.
Sau khi trong xe yên tĩnh một hồi lâu, Lâm Minh mới thật cẩn thận nói: “ Tổng giám đốc Quan, bây giờ tình trạng bệnh của Minh An đã ổn định rồi, sao anh vẫn chưa đi giải thích rõ ràng với cô Tô vậy?” Quan Triều Viễn vẫn nhắm mắt lại như cũ, sau một lúc lâu mới trả lời: “Bác sĩ nói tuy rằng bệnh của Minh An đã đỡ hơn rồi, nhưng vẫn còn phải đợi tháng sau kiểm tra lại toàn thân, chỉ cần lần kiểm tra lại này các mục đều bình thường, Minh An sẽ có thể khỏi hẳn, tôi muốn đưa cho cô ấy một Minh An hoàn toàn khỏe mạnh, không muốn khiến cho cô ấy phải có chút lo lắng nào với Minh An, nếu đã đợi lâu như vậy rồi, thì sao lại nóng vội với một tháng này chứ?”
Anh thật sự đã nợ Tô Lam quá nhiều, không muốn lại khiến cho cô lo lắng, thế nên mới luôn nén nhịn nỗi nhớ của mình với cô, hằng ngày cũng chỉ có thể liếc nhìn cô từ xa, nhìn thấy cô vẫn còn rất tốt, là anh cũng yên tâm.
Nghe vậy, Lâm Minh nhăn mày lại, có chút muốn nói lại thôi.
“Còn lời gì có thể khiến cho cậu khó mở miệng nữa vậy?” Tuy không nhìn Lâm Minh, nhưng mà Quan Triều Viễn vẫn nhận ra Lâm Minh có chuyện muốn nói.
“Đúng là không gì có thể qua mắt được tổng giám đốc Quan.” Lâm Minh ngại ngùng cười nói.
“Tuy tôi với cậu là quan hệ cấp trên cấp dưới, nhưng đã nhiều năm tới vậy cậu là con giun trong bụng tôi, trong lòng tôi nghĩ gì cậu đều biết, nhưng tôi cũng là con giun trong bụng cậu, suy nghĩ của cậu cũng không thể qua mắt được tôi.” Khóe môi của Quan Triều Viễn hơi nhếch lên.
Quan Triều Viễn nói không sai, thật ra qua nhiều năm như vậy quan hệ của anh và Lâm Minh đã sớm vượt xa quan hệ cấp trên cấp dưới, mà còn xen lẫn vào đó là bạn bè, tri kỷ hay thậm chí là anh em, Lâm Minh cũng là người mà anh tín nhiệm nhất.
“Bây giờ cô Tô với luật sư Quan… Sớm chiều ở chung, anh cũng không sợ sẽ bị luật sư Quan chen chân vào giữa sao?” Lâm Minh cực kỳ có ý tốt mà nhắc nhở, nhưng mà lúc dùng từ cũng phải vô cùng cân nhắc, bởi vì sếp của mình rất thích ăn dấm chua, điểm này anh ta biết rõ hơn bất kỳ ai.
Nghe vậy, khóe môi Quan Triều Viễn nâng lên một nụ cười lạnh đã dự liệu trước: “Tô Lam chắc chắn sẽ không yêu người đàn ông khác!”
“Anh tự tin vậy sao?” Lâm Minh hỏi.
“Dĩ nhiên.” Quan Triều Viễn nói hai chữ, sau đó thì đảo mắt nhìn cảnh đêm ở bên ngoài cửa sổ xe không nói nữa, chỉ là chân mày nhẹ nhàng nhíu lại.
Tối nay, Quan Khởi Kỳ tan tầm, thì tới thẳng chỗ Tô Lam.
Đây cũng là lệ thường, chỉ cần anh ấy không có tiệc xã giao, thì sẽ đều dùng cơm chiều ở bên này, chị Vu và Tô Lam đều ở đây, anh ấy cũng đỡ phải lại tự nấu cơm, dù gì anh ấy cũng đâu biết làm.
Vừa vào cửa, Quan Khởi Kỳ đã trông thấy Tô Lam đang ngồi ở trên sô pha nhe răng trợn mắt, trong tay cầm một lọ dầu hoa hồng không ngừng bôi lên trên chân trần và bắp chân.1
“Sao thế?” Quan Khởi Kỳ bỏ túi tài liệu xuống sau đó đi tới với vẻ mặt quan tâm.
“Không cẩn thận nên bị ngã một cái.” Tô Lam ngẩng đầu lên miễn cưỡng cười nói.
Cú ngã này ngày hôm nay cũng không nhẹ, khiến cho cô mất hồi lâu cũng không đứng lên nổi, may mà người xung quanh cũng tốt bụng, đỡ cô dậy rồi nhặt đồ giúp cô, nếu không thì chắc không biết cô phải ngồi ở trên vạch qua đường bao lâu nữa.
Quan Khởi Kỳ cúi đầu nhìn, chỉ thấy trên chân của Tô Lam đã sưng lên, trên cẳng chân mảng xanh mảng tím, chỗ nặng hơn thì đều bị rách da.
“Sao lại thành thế này? Để tôi xem thử có bị trật khớp không.” Nói xong, Quan Khởi Kỳ bèn duỗi tay sờ lên chân của Tô Lam, kiểm tra xem khớp xương của cô có bị thương hay không.
“Không bị trật khớp.” Tô Lam vội lắc đầu phủ nhận, nhưng mà bàn tay to của anh ấy đã sờ lên chân trần của cô.
Bàn tay to của anh ấy thật sự rất ấm áp, khiến cho Tô Lam có chút ngại ngùng, có một loại cảm giác lạ lạ, nhưng mà cô cũng không tiện rụt chân về.
Chân của cô thật sự trông rất đẹp, trắng nõn như ngọc, ngón chân cái được sơn màu hồng đậm, chân không lớn, to nhất thì cũng chỉ đi giày cỡ 37, hơn nữa chân còn hơi mũm mĩm, cực kỳ đáng yêu.
Thật ra Quan Khởi Kỳ đã kiểm tra xong rồi, nhưng mà hai tay lại có chút yêu thích không nỡ buông tay với chân của cô, nên giả vờ là vẫn còn đang kiểm tra.
Bị một người đàn ông vuốt chân, Tô Lam có chút xấu hổ, mặt đỏ lên, rũ mí mắt xuống.
Qua một lúc, Tô Lam mới hỏi: “Không bị trật khớp chứ?”
“Không bị.” Quan Khởi Kỳ nhanh chóng lấy lại tinh thần, thả chân cô ra, nhưng lại vươn tay lấy lọ dầu hoa hồng kia ở trong tay cô nói: “Tôi bôi giúp em cho.”
“Cảm ơn.” Tô Lam không từ chối, nói một tiếng cảm ơn.
Quan Khởi Kỳ bôi dầu vô cùng nghiêm túc, chỉ cần trên cẳng chân có chỗ nào bị thương thì anh ấy đều bôi mấy lần.
Bầu không khí trong phòng khách đột nhiên lại có chút cứng nhắc, Tô Lam thấy anh ấy đã bôi xong, bèn mau chóng thu chân lại, bỏ ống quần xuống.
Quan Khởi Kỳ cảm thấy cổ họng hơi khô, bỏ dầu hoa hồng trong tay xuống, nhìn sang chị Vu đang xào rau ở trong phòng bếp, có chút luống cuống nói: “Ừm… Xuân Xuân đâu?”
“Buổi chiều Xuân Xuân không ngủ, bây giờ đang ngủ rồi.” Tô Lam trả lời.
“À, vậy em có thể yên ổn ăn cơm rồi, đỡ bị con bé quấy nhiễu.” Nụ cười của Quan Khởi Kỳ lúc này cũng có chút mất tự nhiên.
“Vậy, tôi đi rửa tay.” Tô Lam cảm thấy là lạ, không biết tiếp theo nên nói gì, vì thế bèn kiếm cớ muốn đi rửa tay này.
Ngay sau đó, cô bèn vội vàng đứng dậy, có lẽ là vừa nãy chân hơi tê, vừa đứng lên, cô đã lảo đảo một cái, suýt nữa thì té ngã. “Cẩn thận!” Quan Khởi Kỳ tiến lên đỡ, lập tức ôm lấy eo cô.