Nghe thấy cân nặng của Tô Lam đã tăng thêm hai kg, khóe miệng của Quan Triều Viễn cong lên một chút, dường như rất hài lòng với kết quả này.
“Mọi người vất vả rồi, mẹ Trần, tiễn khách.” Sau đó Quan Triều Viễn nói.
Bác sĩ và y tá xách theo dụng cụ, nối đuôi nhau mà đi, mẹ Trần cũng đi theo ra ngoài.
Quan Triều Viễn đi đến bên giường, quan sát Tô Lam, lại nhìn sang cái bụng đã to lên của cô, sau đó duỗi tay muốn sờ.
Tô Lam chán ghét duỗi tay hất tay của anh ra, thấp giọng nói một câu: “Đừng đụng vào tôi!”
“Cô nghĩ rằng tôi có hứng thú đụng vào cô sao? Tôi chỉ muốn đụng vào con của tôi thôi.” Quan Triều Viễn phản bác ngay lập tức.
Nghe vậy, khuôn mặt của Tô Lam đỏ lên. Sau đó cô nén giận, bình tĩnh hòa nhã nói với Quan Triều Viễn: “Quan Triều Viễn, nếu người mà anh yêu đã trở về rồi, vậy tại sao anh lại không ly hôn với tôi? Cho dù ly hôn rồi thì tôi vẫn có thể bình an sinh con cho anh. Anh không ly hôn với tôi, anh và người anh yêu sẽ không thể kết hôn, chẳng lẽ anh bằng lòng nhìn thấy người anh yêu đau khổ sao?”
Tô Lam không hiểu tại sao Quan Triều Viễn phải làm như vậy, lẽ nào chỉ vì mình đã chọc giận anh, anh muốn bảo vệ sĩ diện của người đàn ông sao? Hay là nhất định phải khiến mình sinh con trong cuộc hôn nhân, như vậy thì đứa bé sẽ có một thân phận hợp pháp hợp tình?
Ánh mắt của Quan Triều Viễn nhìn chằm chằm trên người của Tô Lam một lúc, dường như hơi tức giận: “Tô Lam, cô là người phụ nữ tự cho là đúng nhất mà tôi từng gặp!”1
“Quan Triều Viễn, anh đừng tấn công cá nhân, tôi đang nghiêm túc nói chuyện với anh về chuyện giữa chúng ta.” Tô Lam nói.
“Chuyện giữa chúng ta, tôi nói là được, cô không có tư cách nói chuyện với tôi!” Nói xong, Quan Triều Viễn không kiên nhẫn xoay người đi ra ngoài.1
Thấy anh muốn đi, Tô Lam biết lần này anh đi không biết khi nào mới đến nữa, cho nên nóng lòng muốn nói rõ với anh, chân trần nhảy xuống giường, bước đến cản đường đi của anh.
“Cô muốn thế nào?” Quan Triều Viễn nhíu mày lại, nhìn chằm chằm cô.
Tô Lam không thèm suy nghĩ, trả lời ngay: “Tôi muốn ly hôn!”
Mặc dù chỉ vỏn vẹn bốn chữ, nhưng trán của Quan Triều Viễn nổi hết gân xanh lên truy hỏi: “Cô muốn ly hôn với tôi gấp như vậy, có phải muốn đi tìm Trịnh Hạo không?”
“Đó là chuyện riêng của tôi.” Biết anh vẫn đang nghi ngờ mình và Trịnh Hạo, Tô Lam nói dứt khoát.
Câu nói này đã chọc giận Quan Triều Viễn, anh duỗi tay nắm lấy cánh tay của Tô Lam, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bây giờ cô vẫn đang mang thai con của tôi mà đã vội vàng muốn đi tìm người đàn ông khác như vậy sao?”
“Anh nói tôi không nói lý lẽ, thật ra anh mới không nói lý lẽ, chuyện gì cũng có thể liên tưởng đến mặt này.” Trong ánh mắt của Tô Lam tràn ngập căm hận.
“Tôi không nói lý lẽ đấy. Nói cho cô biết, trong thời gian đang mang thai con của tôi không được phép đến gần bất cứ người đàn ông nào!” Nói xong, Quan Triều Viễn hất tay của Tô Lam ra, tức giận bỏ đi.
“Quan Triều Viễn…” Tô Lam đứng sau lưng anh, hét lên, anh nhắm mắt bịt tai, biến mắt tại khung cửa.
Chiếc xe chạy chầm chậm trên đường Bàn Sơn để xuống núi.
Quan Triều Viễn ngồi ở ghế sau vẫn luôn hút thuốc, cửa kính xe kéo xuống một nửa, không khí bên trong xe vẫn ngột ngạt như cũ.
“Lâm Minh.” Bỗng nhiên vẻ mặt Quan Triều Viễn hiu quạnh lên tiếng.
“Tổng giám đốc Quan?” Lâm Minh quay đầu nhìn lại, dường như anh ta chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của ông chủ.
Một lúc sau, bỗng nhiên anh giống như đang độc thoại, lại giống như đang dốc bầu tâm sự: “Tại sao có một số người phụ nữ không biết tốt xấu như vậy? Bất kể cậu đối xử với cô ta như thế nào, cô ta cũng không hề cảm nhận được.”1
“Anh đang nói bà chủ sao?” Lâm Minh hỏi.
Lúc này, Quan Triều Viễn tự chế giễu một tiếng: “Sao tôi lại nói với cậu những thứ này nhỉ? Cậu chưa kết hôn, cũng chưa từng yêu đương, cậu còn không có kinh nghiệm phong phú bằng tôi.”1
Nghe vậy, Lâm Minh đang cầm vô lăng cười nói: “Chính vì ngại phụ nữ phiền phức nên tôi mới không yêu đương.”
“Đó là vì cậu vẫn chưa gặp được người có thể khiến cậu vừa gặp đã thương.” Quan Triều Viễn nhìn núi non tối đen như mực ở bên ngoài cửa sổ, nói lầm bầm.1
“Tổng giám đốc Quan, bây giờ anh hơi…” Lâm Minh muốn nói nhưng lại thôi.
“Hơi gì?” Quan Triều Viễn thờ ơ hỏi.
“Hơi đau khổ vì tình.” Lâm Minh lắc đầu cười. Nhiều năm qua, Lâm Minh vẫn luôn là trợ lý của Quan Triều Viễn, hai người ngoại trừ quan hệ cấp trên cấp dưới ra thì quan hệ cá nhân cũng rất tốt, cho nên khi không có người thì nói chuyện tương đối tùy tiện. Đương nhiên, Lâm Minh, người này công tư phân minh, biết khi nào nên tùy tiện, khi nào nên thận trọng, đây cũng là nguyên nhân mà anh ta có thể trở thành trợ thủ đắc lực của Quan Triều Viễn.
“Thằng nhóc cậu dám cười nhạo tôi à?” Trên khuôn mặt lạnh lùng của Quan Triều Viễn thoáng qua ý cười.
“Không dám, không dám.” Lâm Minh vội vàng xua tay.
Sau một lúc trêu đùa, tâm trạng của Quan Triều Viễn cũng tốt hơn rất nhiều.
Ting ting…
Lúc này, bỗng nhiên trong xe vang lên tiếng chuông điện thoại.
Quan Triều Viễn lấy điện thoại của mình ra, cúi đầu, vừa nhìn dãy số hiển thị trên màn hình, lông mày hơi nhíu lại, những vẫn bấm nhận điện thoại.
“Alô?”
“Triều Viễn, chẳng phải anh nói tối nay sẽ đến thăm em sao? Bây giờ sắp đến mười giờ rồi, sao anh vẫn chưa đến?” Đầu dây bên kia nghe thấy giọng nói của Quan Triều Viễn, lập tức dịu dàng nói.1
Quan Triều Viễn chần chừ một lúc, sau đó nói: “Ngọc Hoan, xin lỗi, tối nay tôi có việc, không thể đến thăm cô được.”1
“Anh có chuyện gì vậy? Là việc chung hay là việc riêng?” Phương Ngọc Hoan ở đầu dây bên kia thử thăm dò hỏi.
Hiện tại Quan Triều Viễn hơi mất kiên nhẫn: “Tôi có vài chuyện cần phải xử lý, hôm khác tôi sẽ đến thăm cô. Hai hôm nay tôi rất bận, nếu cần gì, cô có thể điện thoại cho thư ký Ngải Liên của tôi, cô ta sẽ giúp cô hoàn thành.”
“Nhưng…”
Phương Ngọc Hoan vẫn muốn nói gì đó, Quan Triều Viễn nói một tiếng: “Tạm biệt.” Rồi ngắt điện thoại.
Sau khi bị ngắt điện thoại, Phương Ngọc Hoan tức giận ném điện thoại lên giường, sau đó ngã xuống nệm cao su.
Nằm trên giường, trừng mắt nhìn trần nhà một khoảng thời gian dài, bỗng nhiên đôi mắt lóe lên, nảy ra ý tưởng.
Hôm sau, Phương Ngọc Hoan mặc chiếc đầm màu trắng ngà, ấn chuông cửa nhà họ Quan ở thành phố.
Bảo mẫu Tiểu Cầm quan sát Phương Ngọc Hoan một lượt, tỏ vẻ không quen biết. Cũng phải, trước kia khi Phương Ngọc Hoan là khách quen ở nơi này, nhà họ Quan vẫn chưa có Tiểu Cầm.
“Cô ơi, cô tìm ai?”
“Tôi đến thăm bác gái Quan, phiền cô bẩm báo một tiếng, nói Phương Ngọc Hoan đến thăm.” Phương Ngọc Hoan rất tự tin nói.
“Vậy cô đợi một chút.” Tiểu Cầm vừa định đóng cửa.
Bỗng nhiên Phương Ngọc Hoan lại nói thêm một câu: “Đúng rồi, cô nói với bác gái Quan rằng tôi từ chỗ Triều Viễn ở Giang Châu chạy đến đây.”
“Được.” Tiểu Cầm mau chóng đi thông báo.
Quả nhiên không ngoài dự liệu của Phương Ngọc Hoan, hai phút sau, cô ta được mời vào nhà họ Quan.
Phương Ngọc Hoan không được mời vào phòng khách, mà được sắp xếp trước một bàn đá ở trong sân, nhưng tốt xấu gì cũng cho cô một tách trà.
Đối với cách đãi ngộ như vậy, Phương Ngọc Hoan cũng không bất ngờ, nhưng hôm nay cô ta không phải đến để mưu cầu đãi ngộ gì cả, chỉ muốn Lục Trang Đài đồng ý gặp cô ta, cô ta có cơ hội để đạt được mục đích. Năm phút sau, Lục Trang Đài vẫn chưa đi từ trong phòng ra, Phương Ngọc Hoan cũng không cảm thấy bất ngờ, cô ta hiểu rõ Lục Trang Đài, bà Quan kiêu căng như quý bà nhà giàu, mặc kệ đứng trước mặt ai, đều phải bày ra đủ dáng vẻ ngông nghênh mới có thể đi ra.1