Nhìn thấy Quan Triều Viễn mặc áo sơ mi màu đen đứng ở ngoài cửa, Tô Lam sửng sốt, sau khi hiểu ý lập tức vội vàng đóng cửa lại!
Nhưng mà Quan Triều Viễn đã thò tay đẩy cửa ra, cất bước đi vào phòng Tô Lam.
“Quan Triều Viễn, anh muốn làm gì?” Tô Lam hơi sợ hãi, thế mà anh lại tìm tới nơi này.
Quan Triều Viễn nhìn quanh căn phòng một chút sau đó lạnh lùng nói: “Thế mà em lại trốn được trong nhà Khởi Kỳ, em còn liêm sỉ nữa không hả? Một người phụ nữ độc thân lại ở trong nhà một người đàn ông độc thân, trai đơn gái chiếc, em không sợ bị người ta đàm tiếu à?”
Sự nghi ngờ của anh khiến Tô Lâm tức giận trong lòng, nhưng ngoài mặt cô vẫn giữ vẻ bình tĩnh như cũ. Biết không đuổi anh đi được nên cô bèn xoay người ngồi lên sofa sau đó dùng giọng điệu qua loa sơ sài không thèm quan tâm nói: “Vì chúng tôi là trai đơn gái chiếc nên ở chung một chỗ chẳng phải rất danh chính ngôn thuận sao? Dù sao thì còn hơn người đàn ông rõ ràng đã có vợ ở nhà rồi mà còn muốn chạy ra ngoài tìm người phụ nữ khác!”
“Em…” Quan Triều Viễn bị một câu của cô chặn họng, đôi mắt anh trở nên hung ác đáng sợ.
“Nơi này không chào đón anh, mời anh đi ngay lập tức!” Tô Lam lạnh lùng cứng rắn nói, đến một cái liếc mắt cũng không cho Quan Triều Viễn.
“Muốn để tôi đi cũng không phải em nói là được, chẳng lẽ em là bà chủ của nơi này sao?” Giọng nói của Quan Triều Viễn tràn ngập sự châm chọc khiêu khích.
Tô Lam cắn môi dưới, lập tức phản kích lại: “Chỉ cần tôi muốn thì tôi có thể trở thành bà chủ của nơi này ngay lập tức. Không tin tôi có thể thử cho anh xem!”
Không biết vì sao mà chỉ cần chạm mặt Quan Triều Viễn một cái là sự kiên cường và bình tĩnh bình thường của Tô Lam sẽ trở nên hoảng hốt hụt hơi, nói không nên lời. Anh đúng là khắc tinh của cô mà.
Hiển nhiên những lời này đã chọc giận kẻ vui buồn thất thường như Quan Triều Viễn. Anh bước lên phía trước giơ tay túm lấy cánh tay Tô Lam, kéo cô đứng lên từ sofa.
“Anh muốn làm gì?” Đối mặt với con quái vật lớn như thế, Tô Lam vẫn rất e dè. Bây giờ cô là người đang mang thai, hơn nữa cái thai chỉ mới ổn định một chút, không chịu nổi sự đối xử như vậy của anh.
“Ngoan ngoãn về với tôi. Nếu không… không cần tôi nói cho em biết hậu quả nữa chứ?” Đôi mắt đen láy lạnh lùng của Quan Triều Viễn nhìn chằm chằm Tô Lam, lời cảnh cáo rít ra từ kẽ răng.
“Bây giờ tôi chẳng có quan hệ gì với anh cả. Tôi sẽ không đi với anh!” Tất nhiên là Tô Lam biết bây giờ anh đang có dụng ý khác, không phải anh đang muốn quan tâm mình mà anh chỉ đang quan tâm đứa nhỏ trong bụng mình mà thôi.
“Em đang mang thai đứa nhỏ của tôi. Em phải về với tôi.” Quan Triều Viễn kéo Tô Lam ra bên ngoài.
Dưới tình hình cấp bách, hai tay của Tô Lam bèn ôm chặt lấy sofa sau đó la lớn: “Quan Khởi Kỳ! Quan Khởi Kỳ!”
Nghe thấy tiếng cô gọi lớn, đôi mắt của Quan Triều Viễn trở nên buồn bã. Có lẽ anh cũng không nghĩ rằng giờ phút này Quan Khởi Kỳ đang ở nhà.
Tiếp theo đôi mắt của anh bỗng nhiên phát hiện ra một cái áo sơ mi chữ T còn vương mùi mồ hôi đang vắt trên sofa, mà bên tai còn truyền tới tiếng nước ào ào.
Ngay sau đó, đôi mắt anh nhanh chóng nhìn chằm chằm vào hướng nhà vệ sinh.
Vẻ mặt anh dần dần thay đổi, cuối cùng trở nên âm u đến nỗi có thể nổi trên mặt nước.
“Được lắm, bây giờ em đang mang thai mà vẫn có thể làm loại chuyện này, em không sợ làm rớt đứa nhỏ trong bụng à?” Đột nhiên Quan Triều Viễn chỉ tay vào Tô Lam lên án.
“Anh nói bậy bạ gì đó?” Tô Lam đang ôm chặt sofa nghe không hiểu ý anh nói.
Giờ phút này mắt Quan Triều Viễn đều đỏ quạch lên, anh trực tiếp quát lớn: “Quan Khởi Kỳ, em đi ra đây cho anh!”
Hẳn là người đang tắm rửa bên trong cũng nghe được tiếng gào thét và tiếng gọi ầm ĩ bên ngoài nên tiếng nước trong phòng tắm lập tức ngừng lại.
Sau đó cửa phòng tắm mở ra, một bóng dáng mặc áo choàng tắm màu trắng luống cuống đi ra từ bên trong, nước chảy như mưa xuống từ mái tóc ướt sũng.
Quan Khởi Kỳ nhìn thấy Quan Triều Viễn đang đứng trong phòng mình trước rồi lại nhìn qua Tô Lam đang ôm chặt lấy sofa không buông tay, anh ấy cũng sửng sốt một lúc!
Mà hiện tại Quan Triều Viễn nhìn thấy toàn thân Quan Khởi Kỳ chỉ mặc duy nhất một chiếc áo choàng tắm, cổ áo còn lỏng lẻo lộ ra cơ ngực cường tráng bên trong, anh không khỏi càng thêm giận dữ.
Ngay sau đó, Quan Triều Viễn lập tức tiến lên túm lấy cổ áo choàng tắm của Quan Khởi Kỳ, hung hăng nói: “Quan Khởi Kỳ, em năm lần bảy lượt nhắm mục tiêu vào người phụ nữ của anh là có ý gì?”
Mặc dù Quan Khởi Kỳ xấu hổ nhưng vẫn đáp vô cùng đúng lý hợp tình: “Tô Lam là người phụ nữ của anh sao? Vậy Phương Ngọc Hoan kia là ai? Theo em biết được thì anh và Tô Lam đã ly hôn rồi!”
Lời của Quan Khởi Kỳ hoàn toàn chọc giận Quan Triều Viễn. Anh như một con trâu đực ép chặt Quan Khởi Kỳ lên vách tường, giận dữ hét lên: “Bây giờ trong bụng cô ấy đang mang thai đứa nhỏ của anh!”
Quan Khởi Kỳ sửng sốt sau đó chẳng thèm nâng mí mắt đã cười lạnh nói: “Vậy anh có thể cưới cô ấy sao? Anh có thể chịu trách nhiệm với đứa nhỏ trong bụng cô ấy không?”
Lời này vừa thốt lên, đôi mắt của Tô Lam lập tức dừng trên khuôn mặt đang giương cung bạt kiếm của Quan Triều Viễn.
Thật ra cô cũng rất muốn biết đáp án.
Thấy sự chần chừ của Quan Triều Viễn, Tô Lam chỉ biết chắc chắn đáp án là không.
Bây giờ người anh yêu nhất còn đang nằm trong bệnh viện, sao anh có thể cưới mình được chứ? Điều đó chẳng phải là tặng cho người anh yêu một tấm bùa đòi mạng sao?
Lần trước anh có thể vì đứa nhỏ trong bụng mà kết hôn với mình một lần là vì lúc đó Phương Ngọc Hoan còn chưa trở về.
Mà lúc này có Phương Ngọc Hoan ở đó, anh thà rằng đứa nhỏ mình sinh ra phải đeo trên lưng một cái danh con riêng cũng chắc chắn sẽ không làm Phương Ngọc Hoan tổn thương.
Giờ khắc này, Tô Lam tan nát cõi lòng!
Nếu trước kia cô còn có chút hy vọng xa vời với Quan Triều Viễn thì giờ phút này lòng cô đã chìm xuống đáy cốc. Cô đã hoàn toàn hết hy vọng với anh.
Nên hết hy vọng mới phát. Cô và anh không phải người cùng đường, vĩnh viễn sẽ không thể bước chung bước. Cô phải chấp nhận sự thật đi thôi.
Cho nên ngay sau đó Tô Lam cụp mí mắt xuống.
Thấy Quan Triều Viễn im lặng, Quan Khởi Kỳ lập tức cười lạnh lùng nói: “Anh không thể, vì người phụ nữ chân chính được anh đặt trong lòng bây giờ vẫn còn đang nằm trong bệnh viện kìa!”
Quan Triều Viễn nhíu mày, thật ra lúc này lòng anh đã đổ máu.
Bây giờ Minh An còn đang tiếp nhận điều trị, anh còn lòng dạ nào mà kết hôn với Tô Lam chứ? Hơn nữa bây giờ anh đang nóng ruột chờ Tô Lam nhanh chóng sinh đứa nhỏ trong bụng ra sau đó dùng máu cuống rốn của đứa nhỏ đi cứu Minh An nữa.
Anh không dám nói chuyện của Minh An cho Tô Lam, vì anh sợ lỡ Minh An xảy ra chuyện thì chắc chắn Tô Lam sẽ đau khổ. Nỗi đau khi mất đi máu mủ ruột rà này khiến người ta càng khó chấp nhận hơn nỗi đau ở giờ phút này.
Cho nên giờ khắc này, anh lựa chọn làm một kẻ bội tình bạc nghĩa.
Anh chỉ có thể nói một tiếng xin lỗi với Tô Lam ở dưới đáy lòng!
Bây giờ niềm tin duy nhất của anh chính là cứu được Minh An, còn lại tất cả những thứ khác đều không quan trọng.
Cho nên cánh tay đang tóm lấy áo choàng tắm của Quan Khởi Kỳ của anh chậm rãi buông lỏng xuống.
Ánh mắt Quan Khởi Kỳ kiên định nhìn chằm chằm Quan Triều Viễn, đột nhiên mở miệng nói: “Anh đã không làm được thì sau này đừng tới dây dưa với Tô Lam nữa!” “Ý của em là em có thể làm sao?” Đôi mắt của Quan Triều Viễn liếc xéo Quan Khởi Kỳ.