Chưa đợi Tô Lam phản ứng lại thì chiếc Bentley đã giẫm chân ga, lao nhanh đến trước mặt Tô Lam rồi chắn ngang trước mắt cô, vì phanh gấp nên bánh xe ma sát với mặt đường tạo ra hai vạch đen.
Thấy xe đột ngột lao ra, Tô Lam giật mình, trái tim đập loạn nhịp.
Ngay sau đó, cửa sau xe bị mở ra, một bóng dáng mặc sơ mi trắng xuống xe.
Nhìn thấy Quan Triều Viễn, phản ứng đầu tiên của Tô Lam là quay đầu bỏ chạy.
Nhưng Quan Triều Viễn bước nhanh tới tóm lấy cánh tay Tô Lam.
“Anh làm gì thế? Buông tôi ra!” Tô Lam dốc sức vùng vẫy.
Tất nhiên Quan Triều Viễn sẽ không cho cô cơ hội này, hay tay ôm lấy eo cô, ném cô vào trong xe.
“Cứu với!” Tiếng kêu cứu của Tô Lam lập tức bị chìm trong thành phố ồn áo náo nhiệt.
Lúc này, có người nhìn thấy Tô Lam bị ném vào xe thì chỉ Quan Triều Viễn nói: “Này, anh làm gì thế? Sao lại có thể tùy tiện cướp người vậy chứ!”
Lúc này, Quan Triều Viễn lạnh lùng nhìn người đó, vô cùng tự tin nói: “Vợ chồng chúng tôi cãi nhau mà anh cũng muốn xen vào à?”
Người đó vừa nghe thấy thế thì cười nói: “Cô gái này phải cho nếm chút mùi, người anh em, về dạy dỗ cho tốt nhé!” Nói xong, người đó lái xe máy đi luôn.
Tô Lam bị ném vào xe muốn xuống xe nhưng lại bị Quan Triều Viễn đẩy vào, sau đó Quan Triều Viễn cũng lên xe.
Tô Lam hoàn toàn không ngờ Quan Triều Viễn lại bạo gan đến mức bắt người ngay trong thành phố như vậy. Cô biết bị anh khống chế sẽ có hậu quả gì, thế nên lập tức muốn mở cửa xe, cho dù là nhảy xe thì cô cũng phải thoát khỏi sự kiểm soát của anh.
Nhưng xe đã bị khóa lâu rồi, cô ấn thế nào cũng vô dụng, cuối cùng Tô Lam buồn bực đạp vào cửa xe để trút cơn giận của mình.
“Trợ lý Lâm, dừng xe!” Tô Lam ngước mắt nhìn Lâm Minh đang lái xe ở phía trước.
Lâm Minh khó xử nhìn gương chiếu hậu phía trước, nói: “Cô Tô, không có lệnh của tổng giám đốc Quan thì tôi không thể dừng xe được.”
Nghe thế Tô Lam càng tức hơn, cô quát: “Lâm Minh, bây giờ Quan Triều Viễn đang giam giữ tôi trái phép, chẳng lẽ anh muốn giúp người xấu làm chuyện ác sao? Anh có biết thế này là phạm pháp không?”
“Xin lỗi, tôi không thể dừng xe được.” Lâm Minh bình tĩnh trả lời.
Ngeh thấy câu này, Tô Lam thật sự sụp đổ, còn nói gì được nữa.
Nhưng Quan Triều Viễn lại ngắt lời cô: “Cô đừng làm khó Lâm Minh nữa, cậu ấy chỉ nghe lời tôi thôi.”
Tô Lam lạnh lùng liếc Quan Triều Viễn, sau đó xách túi xách trong tay đập về phía anh.
Giống như lúc đập bình hoa, lần này Quan Triều Viễn cũng không tránh, để mặc cho túi xách đập vào mặt anh rồi theo cơ thể anh trượt ra ghế sau.
Quần áo trong túi rơi ra ngoài, nhìn thấy quần áo nam và giày nam được gấp gọn gàng, đôi mày của Quan Triều Viễn cau chặt lại.
“Đây là quần áo với giày cô mua cho ai?” Sắc mặt Quan Triều Viễn vô cùng không vui, anh hỏi.
“Không cần anh lo!” Tô Lam nghiến răng nói rồi lấy điện thoại trong túi ra, nhấn ba số rồi gọi đi.
Thái độ của Tô Lam khiến Quan Triều Viễn vô cùng tức giận, nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt u ám rồi sau đó giơ tay giật lấy điện thoại trong tay cô.
“Trả điện thoại cho tôi!” Tô Lam rướn tới giật lại.
Quan Triều Viễn giơ tay nhìn vào điện thoại, bên trên hiển thị đang gọi cho 110, anh dùng ngón cái ấn tắt kết nối rồi ném điện thoại sang một bên, điện thoại lăn vài vòng trên ghế sau rồi rơi xuống đất.
Thấy mình hết hi vọng báo cảnh sát, Tô Lam vô cùng buồn phiền, sau đó cô rướn tới trước, siết tay thành nắm đấm, bắt đầu đánh Quan Triều Viễn.
“Quan Triều Viễn, anh là đồ khốn! Tôi đánh chết anh, đánh chết anh…” Tô Lam trút hết những ấm ức và giận dữ trong những ngày qua vào nắm đấm của mình rồi đánh lên ngực Quan Triều Viễn.
Anh vẫn ngồi im không động đậy gì, để mặc cô đấm trước ngực anh, chân Tô Lam cũng chẳng yên, cô dùng giày cao gót đá lên chân Quan Triều Viễn.
Rất lâu sau đó, Tô Lam cũng không dừng lại, mặc dù cô đã dùng kiệt sức nhưng cô vẫn kiên trì.
Cuối cùng, anh hết kiên nhẫn, duỗi tay nắm lấy hai bên cổ tay cô.
“Cô ầm ĩ đủ chưa?” Quan Triều Viễn cau chặt mày, quát.
Cảm giác cổ tay bị siết chặt, Tô Lam trừng anh nói: “Mau buông tôi ra, dừng xe, thả tôi đi, nghe thấy chưa?”
Quan Triều Viễn nhìn xoáy vào Tô Lam không nghe lời, anh cau mày rồi cúi đầu, dùng môi mình chặn miệng cô lại.
“Ưm ưm…” Tất cả những lời chửi mắng và la hét của Tô Lam lại bị nuốt xuống.
Hai cánh tay anh ôm chặt lấy eo cô, anh nhắm mắt lại, nụ hôn này triền miên và dịu dàng, còn mang theo một chút ngang ngược.
Cảm nhận được nụ hôn của anh, Tô Lam ngập ngừng giây lát rồi mở lớn mắt nhìn anh đang nhắm mắt say sưa hôn mình.
Cô nhíu mày, cảm thấy anh của hiện tại hoàn toàn khác với anh ở hai lần trước.
Hai lần trước, đừng nói là hôn, ngón tay anh còn chẳng chạm vào làn da cô, chỉ phát tiết xong rồi bỏ đi.
Mà bây giờ cô có thể nhận ra nụ hôn của anh là thật lòng, hơn nữa còn rất nhập tâm.
Nhưng một giây sau, Tô Lam ý thức được mình thất thần, sau đó cô cố sức muốn đẩy anh ra.
Nhưng so với cô thì anh như một ngọn núi sừng sững, cô dốc hết sức cũng chẳng lay chuyển được anh.
Xấu hổ và giận dữ, Tô Lam duỗi tay cởi giày cao gót rồi dùng giày đánh mạnh lên đầu anh.
Bốp!
Lúc giày cao gót chạm vào đầu anh, âm thanh nặng nề vang lên.
Bỗng chốc, đầu Quan Triều Viễn lập tức nổi lên một cục u.
Tay anh thả lỏng, Tô Lam hoảng sợ lùi lại, kéo dài khoảng cách với anh, trong tay vẫn cầm giày cao gót của mình.
Quan Triều Viễn duỗi tay sờ đầu mình, lúc sờ vào chỗ nhô lên, đầu mày anh cau lại, trông như anh rất đau.
Thấy thế, Tô Lam biết mình gây họa rồi, nhưng cô không hề hối hận chút nào. Ngày nào anh cũng cũng làm chuyện vô lý với cô, thế nên phải trả giá.
Lúc này, Tô Lam để ý đến cằm anh, ở đó có một vết sẹo, giờ mới kết vảy.
Đây là dấu vết lần trước cô dùng bình hoa để lại cho anh, giờ cô vẫn nhớ lúc đó người anh loang lổ vết máu, nhưng anh không nhớ, xem ra lần trước cô đánh vẫn nhẹ quá.
Ngay sau đó, Quan Triều Viễn nhìn Tô Lam vẫn đang cầm giày cao gót trong tay bằng ánh mắt dữ tợn, rít ra mấy chữ từ kẽ răng: “Cô đừng khiêu khích giới hạn của tôi!”
“Là anh rỗi hơi đến chọc giận tôi trước, anh mau dừng xe để tôi đi, nếu không tôi chẳng khách sáo với anh đâu.” Mặc dù Tô Lam đang cảnh cáo đối phương nhưng trong tay cô chỉ cầm một chiếc giày cao gót đáng thương làm vũ khí. Nghĩ đến đây, Tô Lam lập tức cởi chiếc giày còn lại, chĩa gót vào Quan Triều Viễn, nếu anh còn dám tới gần thì cô sẽ dùng hai chiếc giày cao gót này đánh vỡ đầu anh.