Nhìn thấy Tô Lam, đối phương cũng hơi bất ngờ.
Hiện tại tâm trạng của Tô Lam rất tồi tệ, không muốn gây thêm phiền phức, cho nên cũng không muốn để ý đến cô ta, bèn xoay người định đi về phòng làm việc của mình.
Nhưng đối phương chẳng bao giờ để cho cô được như ý, tiến lên cản đường của Tô Lam.
“Cũng không phải là không quen biết nhau, tại sao phải chạy nhanh như vậy? Chẳng lẽ cô sợ tôi à?” Cô ta hùng hổ dọa người, vẫn như trước đây không chịu nói lí lẽ.
Hổ dữ không ra oai còn tưởng rằng cô là mèo bệnh sao?
Tô Lam quay đầu trừng mắt nhìn Hồ Mỹ Ngọc, sau đó giễu cợt nói: “Khi người và chó gặp nhau, người trốn chó không phải vì sợ con chó đó dữ, mà là sợ nó sẽ cắn bậy!”
“Cô mắng ai là chó vậy?” Hồ Mỹ Ngọc bị chọc tức.
“Ai chột dạ thì người đó là chó!” Tô Lam lạnh lùng nói.
“Cô… Muốn đánh nhau à!” Hồ Mỹ Ngọc giơ tay định tát vào mặt Tô Lam.
Tô Lam nhanh tay lẹ mắt nắm lấy cổ tay Hồ Mỹ Ngọc, cảnh cáo cô ta: “Nếu như cô muốn đến đây để bán bảo hiểm, tôi có thể nói với cô rằng nơi này không phục vụ cho việc buôn bán của cô, tự thức thời mà đi mau đi!”
Giây tiếp theo Tô Lam buông lỏng tay ra, đẩy cho Hồ Mỹ Ngọc loạng choạng.
Đúng lúc này, Tiểu Ninh đi từ phòng làm việc ra, cầm một xấp tài liệu nói: “Giám đốc Tô, chỗ này cần chị ký tên.”
Tô Lam liếc nhìn Hồ Mỹ Ngọc, sau đó cầm bút ký vào tài liệu mà Tiểu Ninh cầm.
Tiểu Ninh vừa cất hồ sơ vào, còn chưa kịp đi.
Hồ Mỹ Ngọc đã cười xấu xa nói: “Tô Lam, thật không ngờ nha, bây giờ cô đang làm việc ở… Văn phòng luật sư Khải Vy, mà còn là trưởng phòng nữa? Nhưng mà không biết là trưởng phòng gì nhỉ? Trưởng phòng chuyên môn dụ dỗ ông chủ à?”
Khi nói về điều này, Hồ Mỹ Ngọc che miệng cười và cố tình nói rất to.
Nghe thấy ồn ào, mọi người trong phòng làm việc đều rối rít thò đầu ra xem thử có chuyện gì xảy ra, bởi vì văn phòng luật sư thường khá yên tĩnh, không có ai dám lớn tiếng ở đây.
Thấy nhiều người ra xem như vậy, sắc mặt Tô Lam tái nhợt rồi chuyển sang đỏ bừng, kìm nén lửa giận nói với Hồ Mỹ Ngọc: “Rốt cuộc cô có chịu đi không? Hay là chờ tôi gọi bảo vệ đến?” Thấy Tô Lam có vẻ sợ, Hồ Mỹ Ngọc càng lấn tới, đứng giữa hành lang hét lên: “Đây là trưởng phòng Tô Lam của mọi người ư? Mọi người có biết lai lịch của cô ta là gì không? Cô ta từng làm việc trong tập đoàn Thịnh Thế, trong vòng vài ngày đã dụ dỗ tổng giám đốc của Thịnh Thế, hơn nữa còn có thai trước khi kết hôn, bây giờ tổng giám đốc chơi chán rồi vứt bỏ cô ta, cô ta không chờ nổi nữa chạy đến công ty luật này, còn lên làm trưởng phòng, có khi nào cũng đã quấn lấy ông chủ rồi không?”1
Vừa dứt lời, những người xung quanh đã bắt đầu xì xào bàn luận.
Tô Lam không thể nhịn được nữa, bước đến nắm lấy mái tóc xoăn của Hồ Mỹ Ngọc, chỉ vào mũi cô ta nói: “Cô còn nói bậy bạ dám ở đây tôi sẽ không khách sáo với cô nữa!”
Đương nhiên Hồ Mỹ Ngọc cũng không phải là kẻ dễ bắt nạt, cô ta vươn tay túm lấy sợi tóc dài của Tô Lam, mắng ầm ĩ: “Cô còn dám gây chuyện với bà đây à? Hôm nay không có tên đàn ông nào giúp cô đúng không? Tôi sẽ đánh cho cô răng rụng đầy đất!”
Sau đó hai người bất chấp hình tượng lao vào cấu xé nhau.
Tô Lam là một người da mặt mỏng, hơn nữa đây còn là nơi làm việc của cô, Hồ Mỹ Ngọc ở đây nói nhăng nói cuội khiến cho cô bị miệt thị, cho nên lúc đánh nhau cô có hơi yếu thế, Hồ Mỹ Ngọc dần dần chiếm được thế thượng phong.
Chát!
Hồ Mỹ Ngọc chớp lấy cơ hội hung hăng tát Tô Lam một bạt tai vang dội, đè cô lên tường rồi hung tợn mắng: “Cô muốn tranh với tôi? Quay đầu nhìn lại thì cô đã bay cao té đau rồi.”
Hóa ra Hồ Mỹ Ngọc vẫn còn ghen tị với việc Tô Lam kết hôn với Quan Triều Viễn, gần như cô ta đã dùng mọi thủ đoạn để dụ dỗ Quan Triều Viễn, nhưng đối phương không cho cô ta chút cơ hội nào.
“Hừ, tôi thấy cô đến cả bay còn không có cơ hội ấy chứ?” Tô Lam không nhịn được khịt mũi khinh bỉ.
“Cô nói gì?” Hồ Mỹ Ngọc điên tiết.
“Lời khen không nói hai lần.” Tô Lam trợn mắt nhìn Hồ Mỹ Ngọc.
Hồ Mỹ Ngọc tức giận, tiến đến giơ tay định đánh Tô Lam thêm một bạt tai.
Lúc này, một bóng người nhanh chóng bước tới, vươn tay nắm lấy cổ tay Hồ Mỹ Ngọc.
Tô Lam không cảm thấy đau, hoàn hồn nhìn lại thì thấy Quan Khởi Kỳ đã đi đến trước mặt cô, anh ấy đẩy Hồ Mỹ Ngọc ra, Hồ Mỹ Ngọc lập tức ngã ngồi trên đất!
“Ui da!” Hồ Mỹ Ngọc đập mông xuống đất, đau đến mức nhe răng trợn mắt.
“Cô không sao chứ?” Quan Khởi Kỳ nhìn khóe miệng rướm máu của Tô Lam, hỏi với giọng điệu căng thẳng.
“Không sao.” Tô Lam lắc đầu, cúi đầu nhìn xuống, cổ áo đã bị Hồ Mỹ Ngọc xé rách.
“Anh là ai vậy? Có phải đàn ông hay không? Thế mà lại ra tay với phụ nữ.” Lúc này Hồ Mỹ Ngọc đã đứng dậy, chỉ vào Quan Khởi Kỳ buộc tội anh ấy.
Bấy giờ Quan Khởi Kỳ mới quay đầu lại nhìn về phía Hồ Mỹ Ngọc ăn mặc hở hang gợi cảm, híp mắt hỏi: “Tôi còn chưa hỏi xem cô là ai đấy? Có biết ở đây là công ty luật chứ không phải nơi để cô đến ra oai không?”
Hiện tại Hồ Mỹ Ngọc cũng cẩn thận quan sát Quan Khởi Kỳ, thấy anh ấy mặc quần tây đen, áo sơ mi trắng, khí chất nổi bật và vẻ ngoài đẹp trai.
“Nhìn dáng vẻ đạo đức giả của anh, hẳn là ông chủ của công ty luật này nhỉ?” Hồ Mỹ Ngọc ngửa đầu khinh thường nói.
“Đúng vậy, tôi chính là ông chủ của công ty luật này, hôm nay cô đến chỗ tôi gây rối, có biết rằng tôi có thể kiện cô không?” Quan Khởi Kỳ chống hông, thế nhưng Hồ Mỹ Ngọc không hề sợ hãi chút nào, cô ta giễu cợt: “Hừ, tôi thấy lãnh đạo ở đây cũng thiên vị nhân viên quá đó? Có phải hai người đã sớm lên giường với nhau rồi không? Chị kế của tôi có một sở thích, đó là thích leo lên giường của ông chủ, không biết ông chủ các người thích con điếm này ở chỗ nào…”
Hồ Mỹ Ngọc còn chưa nói hết câu thì Quan Khởi Kỳ đã giơ tay lên tát cô ta liên tiếp hai bạt tai.1
Âm thanh cái tát vang vọng khắp hành lang, đánh Hồ Mỹ Ngọc nổ đom đóm mắt, khiến cho tất cả những người có mặt ở đây đều sợ ngây người!
Bởi vì Quan Khởi Kỳ là luật sư, nhưng hôm nay anh ấy lại phạm phải một điều cấm kỵ, đánh người ở nơi công cộng là một chuyện không lớn cũng không nhỏ, huống chi anh ấy còn là luật sư, là luật sư vàng ở Giang Châu, nếu như chuyện này truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh tiếng của anh ấy.
Tô Lam thấy thế vội vàng bước đến kéo Quan Khởi Kỳ lại thấp giọng nói: “Anh làm gì vậy?”
Thế nhưng Quan Khởi Kỳ lại dửng dưng nói nhỏ vào tai cô: “Hôm nay tôi nhất định sẽ trút giận giúp cô!”
“Đừng…” Tô Lam muốn ngăn cản, nhưng Quan Khởi Kỳ đã đi đến trước mặt Hồ Mỹ Ngọc còn chưa kịp hoàn hồn lại sau khi bị đánh.
“Anh còn dám đánh người? Tôi sẽ lập tức báo cảnh sát!” Hồ Mỹ Ngọc che gương mặt sưng đỏ, buông lời uy hiếp.
Quan Khởi Kỳ chế nhạo nói: “Cô có thể báo cảnh sát, muốn kiện cáo thế nào cũng được, tôi có mười mấy luật sư có tiếng ở đây có thể theo hầu cô, hơn nữa còn không phải tốn tiền!”
“Làm luật sư thì giỏi lắm sao? Luật sư thì không cần pháp luật nữa à?” Hồ Mỹ Ngọc biết rằng phía đối phương người đông thế mạnh, mặc dù vẫn tranh cãi như trước, nhưng rõ ràng khí thế đã kém đi rất nhiều.1