Tô Lam chưa từng nhắc với Linda Lâm thật ra Hồ Tinh cũng từng phá hỏng hôn nhân của mẹ cô, chuyện này dù sao cũng là việc xấu trong nhà, hơn nữa cô và Linda Lâm cũng không phải loại quan hệ bạn bè không chuyện gì không nói, vẫn nên giữ yên lặng mới tốt.
Lúc này có mấy người bạn của Linda Lâm lại gần nói chuyện phiếm với cô ấy, Tô Lam không quen mấy người đó, cho nên lễ phép cười một tiếng, quay người đi đến trước mặt một người hầu, đưa tay cầm một ly nước trái cây trong khay của anh ta.
Đúng lúc này, Tô Lam lơ đãng liếc một cái, bỗng thấy có một người phụ nữ đáng khinh bước nhanh đến từ lối vào.
Nhìn thấy Hồ Mỹ Ngọc, Tô Lam sửng sốt. Bởi vì một người thích ăn đòn như cô ta đóng vai người thích khoe khoang, hôm nay tới tiệc rượu lại mặc quần áo bình thường tới, một chiếc quần tây màu đen cộng thêm một chiếc áo sơ mi vải ka-ki, đầu tóc rất tùy tiện, trang điểm cũng không tinh xảo, thậm chí còn không bằng ngày xưa.
Nhìn thấy cô ta, Tô Lam không khỏi quay đầu nhìn Diệp Vĩnh Thành một bên, giờ phút này anh ta đang ôm vai bạn gái cười nói với đám người.
Nhìn thấy Hồ Mỹ Ngọc đáng khinh, Tô Lam biết ngay cô ta hôm nay khẳng định lại tìm Diệp Vĩnh Thành gây phiền phức.
Tô Lam đứng giữa Diệp Vĩnh Thành và Hồ Mỹ Ngọc, đầu tiên Hồ Mỹ Ngọc nhìn thấy Tô Lam, sau đó tìm được Diệp Vĩnh Thành trong đám người.
Khóe miệng Tô Lam co rút, người phụ nữ Hồ Mỹ Ngọc này đúng là mãi không dứt, lúc đầu đã chia tay, tội gì còn không buông tha như vậy? Khiến cho hai người đều mặt mày xám xịt không nói, còn rất đau khổ nữa.
Có lẽ chính là động tác co rúm khóe miệng của Tô Lam mà ở trong mắt Hồ Mỹ Ngọc lập tức biến thành cười trên nỗi đau của người khác.
Tô Lam đương nhiên không muốn suy nghĩ, cho nên quay người muốn tránh đi.
Nhưng Hồ Mỹ Ngọc lại hung hăng cất bước đi tới trước mặt cô.
“Tô Lam, cô thấy tôi xui xẻo, có phải trong lòng đặc biệt mừng thầm không? Đặc biệt cười trên nỗi đau người khác?” Hồ Mỹ Ngọc căm tức nhìn Tô Lam chất vấn.
Tô Lam thật sự chưa từng thấy ai hung hăng càn quấy như thế, chẳng trách Diệp Vĩnh Thành cũng trốn tránh cô ta.
“Đó là suy nghĩ của cô thôi.” Tô Lam bình tĩnh nói.
Lúc này Hồ Mỹ Ngọc nắm chặt nắm đấm, thề son sắt: “Nói cho cô biết, tôi chỉ nhất thời không may thôi, sau này tôi sẽ còn trở lại như xưa, ngược lại là cô, đừng thấy bây giờ đắc ý, sau này nói không chừng còn thảm hơn tôi bây giờ.”
Đối với loại người không nhìn thấy lòng tốt của người khác như Hồ Mỹ Ngọc, nhất là luôn muốn so sánh với cô, Tô Lam thật sự thấy phiền, cảm thấy cô ta chính là một miếng keo dán chó, chỉ cần dính vào, thật sự cả đời cũng đừng mong thoát khỏi.
“Vậy thì rửa mắt mà đợi đi.” Tô Lam thản nhiên nói.
Đối với loại người đã chó cùng rứt giậu, cô thật sự không cần tranh cao thấp với cô ta.
Nhìn thấy dáng vẻ khinh thường của Tô Lam, Hồ Mỹ Ngọc vô cùng tức giận, tiến lên một bước muốn dạy dỗ Tô Lam.
Tô Lam thấy vậy, lùi về sau một bước, nhưng cô không muốn chịu thiệt, càng không muốn chịu thiệt từ Hồ Mỹ Ngọc.
Chỉ là trường hợp bây giờ nếu như làm ầm, cô sẽ khiến cho Quan Triều Viễn rất mất mặt, nhưng cũng hết cách, có người nhất định phải tìm mình gây phiền phức, cô cũng không thể không theo.
Tô Lam cầm thật chặt ly thủy tinh trong tay, cô liếc nhìn nước chang trong ly thủy tinh, thầm nghĩ: “Nếu cô ta dám ra tay, mình trước hết tạt nước trái cây vào mặt cô ta rồi nói.”
Ngay lúc này, một cánh tay mạnh mẽ bỗng nắm đầu vai Tô Lam, kéo cô vào trong ngực.
Tô Lam lảo đảo một cái, toàn bộ trọng lượng cơ thể đều dựa vào trên cơ thể người vừa tới.
Trong lúc bối rối, Tô Lam ngẩng đầu lập tức thấy được gương mặt đẹp trai, nhìn thấy gương mặt này, trái tim Tô Lam thả lỏng, nhìn lướt qua ly thủy tinh trong tay, thầm nghĩ: “Xem ra không dùng được nó.”
Quan Triều Viễn liếc nhìn Tô Lam rồi quay đầu lạnh lùng nói với Hồ Mỹ Ngọc khi thế hung hăng: “Hồ Mỹ Ngọc, cô tốt đừng gây phiền phức cho vợ tôi, nếu không hậu quả cô hẳn là hiểu được.”
Nghe nói như thế, Hồ Mỹ Ngọc lùi về sau một bước, híp mắt khó tin hỏi: “Vợ?”
“Tôi đã lĩnh giấy kết hôn với Tô Lam rồi, hôn lễ vào tháng sau, cho nên những kẻ muốn gây bất lợi cho cô ấy, sau này đều là kẻ thù của Quan Triều Viễn tôi.” Quan Triều Viễn nói một cách chấn động.
Mặc dù Hồ Mỹ Ngọc không cam lòng, nhưng cũng không dám làm gì, cô ta không chọc nổi Quan Triều Viễn, sau đó nhìn chằm chằm Tô Lam cười khẩy: “Tổng giám đốc Quan, tôi nghĩ anh đã hiểu lầm, tôi cũng không muốn làm gì Tô Lam, mặc kệ nói thế nào tôi và cô ấy trước kia còn xem như thân thích.”
Tô Lam rất phản cảm nói: “Tôi và cô trước kia lẫn bây giờ đều không có bất cứ quan hệ nào.”
“Hừ, Tô Lam, mặc kệ cô thừa nhận hay không, mẹ cô cũng là bại tướng dưới tay mẹ tôi.” Hồ Mỹ Ngọc có lẽ cũng chỉ có thể tìm chút an ủi từ trong phong quang của cô ta và Hồ Tinh ngày xưa.
“Hừ, loại đàn ông như Tô Mạnh Cương kia cũng chỉ có mẹ cô mới muốn cướp. Nói cho cùng, mẹ tôi hẳn nên cảm ơn lệnh đường đại nhân, nếu không mẹ tôi sao có thể thoát khỏi một tên đàn ông cặn bã.” Tô Lam lạnh lùng nói.
“Cho dù là đàn ông cặn bã thì cũng là ba ruột của cô, ông ta không tốt, cô cũng không khá hơn. Cô muốn phủi sạch quan hệ với Tô Mạnh Cương? Ha ha, Tô Lam cô và ông ta cả đời đều là cha con, cô vốn không thay đổi được sự thật này.” Nói xong với Tô Lam, Hồ Mỹ Ngọc lập tức xoay người đi.
Lời của Hồ Mỹ Ngọc đè nén trái tim Tô Lam, mặc dù cô hận Tô Mạnh Cương, chán ghét Tô Mạnh Cương, nhưng không thể phủ nhận, trong dòng máu của cô chảy máu của Tô Mạnh Cương, cả đời này cô cũng không thể thoát khỏi sự thật bọn họ là cha con.
Nhìn thấy sự bất lực trên mặt Tô Lam, Quan Triều Viễn nhỏ giọng an ủi: “Đừng nghe người phụ nữ đó nói bậy.”
Tô Lam ngẩng đầu cười nói: “Em hiểu, lời cô ta nói chẳng qua là kích thích thôi. Nhưng cô ta nói đúng, xuất thân của con người không thể lựa chọn, trời cao cho anh ba mẹ như thế nào thì phải tiếp nhận ba mẹ thế ấy.”
“Nhưng em có thể chọn anh, sau này anh sẽ như người ba yêu thương em.” Quan Triều Viễn hé miệng cười nhìn Tô Lam.
Tô Lam lập tức cau mày: “Em cần một người chồng, không phải một người ba.”
“Ý anh là sau này nuôi em như con gái.” Quan Triều Viễn trêu chọc.
“Hay em nuôi anh như con trai nhé.” Tô Lam đáp lễ.
Hai người đang nói cười, ở một nơi khác trong sảnh tiệc truyền đến tiếng cãi nhau.
Không cần nghĩ, Tô Lam cũng biết là ai.
Ngẩng đầu nhìn một cái, quả nhiên thấy Hồ Mỹ Ngọc chạy tới trước mặt Diệp Vĩnh Thành và bạn gái mới của anh ta.
Trong tay Hồ Mỹ Ngọc không biết từ lúc nào có thêm một ly rượu vang đỏ, cô ta đưa tay tạt lên mặt bạn gái mới của Diệp Vĩnh Thành, đồng thời mắng chửi: “Hồ ly tinh, dám cướp đàn ông của tao? Đây là dạy dỗ mày.”
Bạn gái mới của Diệp Vĩnh Thành hét lên, Diệp Vĩnh Thành tranh thủ lấy khăn tay ra lau rượu vang trên mặt cô ta.
Bạn gái Diệp Vĩnh Thành mặc một chiếc váy dạ hội màu trắng, bây giờ bị rượu vang tạt lên, chật vật không thôi.