Vừa nhắc tới hai chữ kết hôn, trái tim Tô Lam lập tức đập thình thịch.
Ngước mắt nhìn dáng vẻ bình tĩnh trên mặt Quan Khởi Kỳ, Tô Lam cười một tiếng, nghĩ thầm: Là do mình quá nhạy cảm rồi, có lẽ ở ngữ cảnh lúc đó phải nói như vậy mà thôi.
Sau đó Tô Lam bèn cau mày nói: “Nhưng mà em còn chưa mua đồ cho mẹ em nữa!”
“Chờ em đến bao giờ? Vừa rồi anh đã đi trung tâm thương mại mua hết rồi.” Quan Khởi Kỳ nói.
Nghe thấy lời này, Tô Lam lập tức mở to hai mắt: “Anh nói gì? Anh đã mua hết rồi? Anh mua những gì rồi? Sao anh không nói với em một tiếng?”
“Quần áo, đồ trang sức, thuốc bổ và nguyên liệu nấu ăn đều có cả, em nhìn chỗ ngồi phía sau thử xem là biết.” Ánh mắt của Quan Khởi Kỳ nhìn về phía trước và nói.
Ngay sau đó, Tô Lam quay đầu lại.
Quả nhiên chỗ ngồi phía sau ô tô có mấy hộp quà to to nhỏ nhỏ và túi xách tay.
Cô giơ tay với lấy một cái túi rồi mở ra xem, đó là một chiếc áo khoác lông cừu màu đỏ thẫm, vừa nhìn là biết chất lượng hàng hiệu, kiểu dáng đơn giản nhã nhặn, rất thích hợp để cho phụ nữ khoảng năm mươi tuổi mặc.
Còn có một cái túi xách tay nho nhỏ, trên đó in logo của một thương hiệu trang sức quý giá, Tô Lam nghi ngờ lấy ra một cái hộp nhung nhỏ màu đỏ, mở ra thì thấy bên trong có một chiếc dây chuyền vàng với kiểu dáng đơn giản mà trang nhã, lộng lẫy nhưng lại không dung tục.
Còn có mấy hộp quà đều là thuốc bổ quý giá như hải sâm và tổ yến, nhìn thấy những thứ đồ có giá cả đắt đỏ này, Tô Lam không khỏi nhíu mày: “Khởi Kỳ, những thứ này tốn mất bao nhiêu tiền của anh thế?”
“Yên tâm đi, không bao nhiêu tiền, cũng chỉ là phí ra tòa của một vụ kiện nhỏ mà thôi.” Quan Khởi Kỳ nói qua loa.
Tuy rằng anh ấy nói như vậy nhưng trong lòng Tô Lam vẫn rất bứt rứt.
Cô biết chiếc áo khoác này kiểu gì cũng phải bảy tám trăm ngàn, lại tính thêm cả dây chuyền vàng và những thứ thuốc bổ quý giá này có lẽ cũng phải hai mươi ngàn, mặc dù tập tục tặng quà cho mẹ vợ vào dịp Tết rất nghiêm túc, nhưng với tình hình nhà cô mà nói thì đã quá nặng rồi.
Thật ra khi nhìn thấy những thứ này, trong lòng Tô Lam cũng rất hổ thẹn.
Từ lúc cô đi học thì trong nhà đã rất khó khăn, nhìn thấy mẹ ăn mặc mộc mạc, vất vả không quản ngày đêm, cô đã âm thầm thề ở trong lòng, chờ khi cô trưởng thành sẽ cố gắng kiếm tiền để mẹ được sống cuộc sống tốt.
Sau khi cô trưởng thành quả thật đã được vào công ty Thịnh Thế, nhận một mức tiền lương cũng không tệ lắm, nhưng gánh nặng cuộc sống vẫn rất nặng. Vậy nên từ trước đến nay cô chưa từng mua cho mẹ thứ quý giá như thế này, chỉ có một lần mua cho mẹ một đôi khuyên tai vàng thôi đã khiến mẹ vô cùng vui vẻ.
Nghĩ đến bây giờ, cuộc sống của cô và Xuân Xuân vừa mới khởi sắc, mấy năm nay thật sự không quá thuận lợi, ngoài khiến mẹ lo lắng ra còn không hiếu thảo với mẹ thật tốt, đôi mắt của Tô Lam đã ươn ướt.
Nhìn thấy vành mắt Tô Lam đỏ ửng, Quan Khởi Kỳ vội vàng an ủi: “Sao vậy? Về nhà thăm mẹ không phải là chuyện vui vẻ hay sao? Tại sao em lại khóc? Thế này không giống em lắm, trong mắt anh em không yếu ớt như vậy.”
“Không phải, chỉ là cảm xúc của em bộc phát mà thôi, mấy năm nay mẹ đã phải chịu rất nhiều vất vả, đều là do người làm con gái như em không có năng lực để bà có được sống tốt.” Tô Lam lau nước mắt đi rồi nói.
“Sau này có con rể tốt là anh hiếu thảo với mẹ là được rồi.” Quan Khởi Kỳ vỗ nhẹ tay Tô Lam.
“Ừm.” Tô Lam cũng không phản bác, hé miệng cười một tiếng.
Lúc này, Quan Khởi Kỳ đột nhiên nói: “Như vậy tức là chứng minh em đã đồng ý lời cầu hôn của anh rồi đúng không?”
“Cầu hôn?” Tô Lam vừa nghe thấy hai chữ này thì ngạc nhiên nhìn sang Quan Khởi Kỳ.
Nhìn thấy dáng vẻ ngạc nhiên của Tô Lam, Quan Khởi Kỳ nghiêm túc nhìn Tô Lam một cái, sau đó cười nói: “Anh nghĩ sang năm chúng ta kết hôn luôn nhé?”
Tô Lam hoàn toàn không có chuẩn bị gì, kết hôn? Bọn họ cũng chỉ mới sống chung được hơn nửa tháng mà thôi, sang năm kết hôn có phải hơi sớm rồi không? Nhưng nếu cô quả quyết từ chối lại sợ Quan Khởi Kỳ sẽ để ý.
Vậy nên Tô Lam suy nghĩ một lát mới cười nói: “Khởi Kỳ, sang năm kết hôn liệu có gấp gáp quá không?”
“Em không cần lo chuyện gấp gáp, anh sẽ mời công ty tổ chức hôn lễ đến chuẩn bị, không cần em phải nhọc lòng chút nào, em chỉ cần thử váy cưới là được, bởi vì hàng năm khi qua Tết Nguyên Tiêu thì văn phòng luật sẽ tiến vào trạng thái làm việc, đến lúc đó anh cũng không có thời gian dẫn em đi nghỉ phép, do đó anh nghĩ sang năm tốt nhất là chúng ta tổ chức hôn lễ trước Tết Nguyên Tiêu, sau đó anh sẽ dẫn em và Xuân Xuân, đương nhiên còn cả chị Vu đi Thái Lan chơi một chuyến, sau khi về chúng ta sẽ chính thức đi vào trạng thái sinh hoạt, em thấy thế nào?” Quan Khởi Kỳ cười nói.
Nghe thấy anh ấy đã nghĩ xong hết mọi chuyện, Tô Lam có chút khó mà từ chối, cô nhíu mày lại, đang không biết nên nói gì để từ chối.
Quan Khởi Kỳ lại nói tiếp: “Em yên tâm, nếu như em cảm thấy quá gấp gáp thì anh cũng sẽ không miễn cưỡng em, vậy thì qua một thời gian nữa rồi nói?”
Thấy anh ân cần như vậy, Tô Lam bèn cười nói: “Em chỉ nghĩ là em chưa chuẩn bị tâm lý chút nào, không bằng đợi đến kỳ nghỉ mùng một tháng năm rồi nói sau nhé.”
“Được, nghe em.” Quan Khởi Kỳ mỉm cười nói.
“Ừm.” Tô Lam mỉm cười gật đầu.
Sắp đến Tết rồi, khắp nơi trên đường phố đều kẹt xe, giao thông có chút tắc nghẽn.
Tô Lam đảo mắt nhìn dòng xe cộ ở ngoài cửa sổ, trong lòng hơi thấp thỏm.
Cô sắp kết hôn với Quan Khởi Kỳ thật ư? Sau đó nắm tay cùng anh ấy trải qua cả một đời? Nghĩ tới đây, trong lòng cô không khỏi có chút hoang mang.
Cô biết chắc chắn không phải cô mắc chứng sợ hãi trước hôn nhân, đây cũng không phải lần đầu tiên cô kết hôn, hơn nữa cảm xúc của cô không nhạy cảm như vậy, cô hoàn toàn không phải là một người gặp sao yên vậy.
Thế nhưng lúc này cô bị làm sao vậy? Không phải trước khi cô xác định quan hệ với Quan Khởi Kỳ đã suy nghĩ kỹ càng rồi sao? Sau này sẽ trải qua cùng Quan Khởi Kỳ, để Xuân Xuân có một gia đình hoàn chỉnh, có lẽ sau đó còn có thể sinh thêm một đứa con với Quan Khởi Kỳ.
Ngay tại lúc Tô Lam đang suy nghĩ lung tung, Quan Khởi Kỳ chậm rãi dừng xe ở trước tòa chung cư nhà mẹ đẻ của Tô Lam.
“Đến rồi.” Quan Khởi Kỳ nói một câu. . ngôn tình hài
Lúc này, Tô Lam mới tỉnh táo lại, sau đó nhanh chóng xuống xe, xách lấy những cái túi ở chỗ ngồi phía sau rồi sóng vai cùng Quan Khởi Kỳ bước vào hành lang.
Cốc cốc… Cốc cốc…
Sau khi cửa bị gõ hai tiếng, bên trong đã vang lên tiếng Sở Thanh Diên đi ra mở cửa: “Đến rồi à!”
Sở Thanh Diên mở cửa ra, Quan Khởi Kỳ gọi một tiếng ngọt ngào trước: “Mẹ!”
“Khởi Kỳ tới rồi à.” Nhìn thấy Quan Khởi Kỳ, Sở Thanh Diên cực kỳ vui vẻ.
“Mẹ, Khởi Kỳ đến tặng quà Tết cho mẹ đây.” Tô Lam đứng ở phía sau cười nói.
“Lại tốn tiền rồi, mau vào đi!” Sở Thanh Diên xoay người nhường lối đi, Quan Khởi Kỳ và Tô Lam một trước một sau đi vào.
“Mẹ, Khởi Kỳ mua cho mẹ áo khoác lông cừu và cả dây chuyền vàng, mẹ nhìn thử xem có thích không.” Tô Lam vừa xách theo túi vừa quay người đi về hướng phòng khách.
Vừa ngước mắt, không ngờ trong khách có hai người đang ngồi, nhìn thấy bọn họ, Tô Lam lập tức sững sờ! Mà khi hai người ngồi trong phòng khách nhìn thấy Tô Lam, một người thì có vẻ sửng sốt rõ rệt, một người khác thì đứng lên với ánh mắt lạnh lùng.