Ngay sau đó, Quan Khởi Kỳ lái xe vào khu chung cư anh ấy ở.
Tô Lam hơi ngạc nhiên, khóe miệng Quan Khởi Kỳ hơi nhếch lên, lộ ra ý cười.
Tô Lam cảm thấy kỳ lạ, muốn hỏi nhưng không thốt ra lời.
Sau khi xuống xe, Quan Khởi Kỳ xách hành lý, chị Vu bế Xuân Xuân, còn Tô Lam xách đồ dùng hàng ngày của mình đi thẳng đến tầng nhà Quan Khởi Kỳ.
Sau khi ra khỏi thang máy, Tô Lam nhìn thấy cửa nhà Quan Khởi Kỳ thì không khỏi nhíu mày: “Đây là nhà của anh mà? Anh giả bộ hồ đồ để lừa tôi.”
Mặc dù Tô Lam không muốn ở nhà của Quan Khởi Kỳ nhưng hiện tại cô và Xuân Xuân không có nhà để về. Nếu như Quan Khởi Kỳ nhất quyết để cô ở nhà của anh ấy, thì cô cũng không có vốn liếng để từ chối. Hiện tại cô không có đủ tiền, chẳng đi được đâu, đây điều khiến người ta cảm thấy đau lòng nhất.
Nghe được câu hỏi của Tô Lam, Quan Khởi Kỳ mỉm cười, sau đó xoay người đi tới cánh cửa đối diện nhà mình.
Tô Lam khó hiểu nhìn anh ấy, Quan Khởi Kỳ lấy chìa khóa ra, sau đó lập tức mở cánh cửa đối diện.
“Đây là…” Tô Lam không ngờ anh ấy lại mở cánh cửa đối diện, vẻ mặt tràn đầy nghi ngờ nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười của Quan Khởi Kỳ.
Ngay sau đó, Quan Khởi Kỳ làm động tác mời vào: “Vào xem nhà mới của em đi.”
Nghe vậy, Tô Lam nghi ngờ bước vào.
Vừa bước vào nhà, Tô Lam lập tức cảm thấy ấm áp, căn hộ chan hòa ánh sáng, thoáng mát, đứng ở giữa nhà, tầm nhìn rất rộng lớn, có thể nhìn thấy một nửa phong cảnh Giang Châu.
Đây là một căn hộ hai phòng ngủ, tuy không lớn bằng nhà của Quan Khởi Kỳ những đủ rộng rãi. Phong cách trang trí đậm chất điền viên, lấy màu trắng làm chủ đạo, đồ đạc trong nhà cũng theo phong cách này, đồ đạc màu trắng và căn hộ sáng màu khiến người ta nhìn vào rất dễ chịu.
Phòng ngủ chính và phụ đều lớn, nhà bếp và phòng ăn được sửa lại rất sáng sủa, sạch sẽ, ngay cả ga trải giường cũng như mới, rèm cửa thêu hoa violet, màu trắng đang đung đưa trong gió. Căn phòng này quá tốt, tốt đến mức Tô Lam không dám tin tưởng.
“Chị Vu, chị đưa Xuân Xuân vào phòng ngủ chính một lát đi.” Quan Khởi Kỳ quay đầu lại dặn dò chị Vu.
“Ừ.” Chị Vu bế Xuân Xuân đi vào phòng ngủ chính.
Tô Lam đứng trong bếp, chạm tay vào chiếc máy hút bụi có nhãn hiệu nổi tiếng, trong bếp có đầy đủ đồ dùng nhà bếp hiện đại, bao gồm máy rửa bát, máy tiệt trùng và lò nướng. Cô chưa bao giờ sống trong một ngôi nhà đẹp như vậy, đương nhiên trừ nhà của Quan Triều Viễn và Quan Khởi Kỳ ra.
Quan Khởi Kỳ nhìn Tô Lam, cười nói: “Nhìn biểu cảm của em có thể thấy em rất hài lòng với căn nhà này, công sức tôi bỏ ra mấy ngày nay không uổng rồi.”
Lúc này, Tô Lam mới bừng tỉnh, nhìn anh ấy hỏi: “Anh để tôi và Xuân Xuân sống ở đây sao? Chỗ này là anh…”
Quan Khởi Kỳ cười nói: “Hôm đó tôi tình cờ nhìn thấy một tờ giấy cho thuê ở nhà đối diện nên đã thuê nó, trang trí và nội thất ở đây đều là có sẵn, mấy ngày nay tôi chỉ nhờ người dọn dẹp, mua sắm một số đồ dùng trong nhà thôi.”
Nghe vậy, Tô Lam nhíu mày, hỏi: “Anh thuê nhà làm gì? Nhà anh rộng như vậy còn không đủ cho anh ở một mình sao?”
“Tôi thuê nó cho em mà.” Quan Khởi Kỳ trả lời như một lẽ đương nhiên.
Nghe vậy, Tô Lam mỉm cười: “Rõ ràng hôm qua tôi mới gọi điện cho anh mà? Sao mấy ngày trước anh đã biết tôi sẽ nhờ anh tìm nhà giúp?”
Quan Khởi Kỳ ngồi vào bàn ăn, cười đáp: “Tôi biết em sẽ không ở nhà mẹ đẻ lâu, nhất định sẽ dọn ra ngoài, cho nên tôi đã hành động sớm hơn một chút, em cũng biết muốn tìm được một căn nhà ưng ý thì phải mất thời gian, đúng lúc gặp được một căn nhà như vậy, cần gì phải đến nơi khác tìm nữa?”
“Anh biết tôi sẽ không ở nhà mẹ đẻ lâu? Sao anh biết được?” Tô Lam lập tức sửng sốt, sao cái gì anh ấy cũng biết vậy.
Quan Khởi Kỳ cười như không cười, nói: “Bác gái là một người phụ nữ truyền thống, đương nhiên sẽ không chấp nhận việc em không chồng mà có con, em và Xuân Xuân ở lại đó sẽ không vui vẻ.”
Nghe vậy, Tô Lam xoay người ngồi trên ghế sô pha.
Không thể phủ nhận là Quan Khởi Kỳ nói rất đúng, cô đã có con, ở với mẹ thật sự rất bất tiện. Hơn nữa còn có Tô Yên, mặc dù cô ấy đã lớn, không hay về đó nữa nhưng thỉnh thoảng cũng phải quay về. Bây giờ cô dường như thật xa cách với căn nhà đó.
“Được rồi, đừng nghĩ nữa, giờ em cứ yên tâm ở lại đây đi, hơn nữa tôi ở ngay đối diện, có chuyện gì có thể chạy sang giúp đỡ em.” Quan Khởi Kỳ khuyên nhủ.
Tô Lam nhìn quanh nhà, sau đó cau mày từ chối: “Khởi Kỳ, cảm ơn lòng tốt của anh, nhưng tôi không thể sống ở đây được.”
“Tại sao? Em không hài lòng với căn nhà này sao?” Quan Khởi Kỳ lập tức nhíu mày hỏi.
“Tôi rất hài lòng.” Tô Lam nói.
“Vậy cứ quyết định thế đi, em còn lo lắng điều gì nữa?” Quan Khởi Kỳ hỏi. Sau đó Tô Lam đáp: “Khởi Kỳ, đây là khu chung cư cao cấp nhất ở Giang Châu, trang trí và nội thất của căn nhà này cũng rất cao cấp, nên tiền thuê chắc chắn không hề rẻ, tôi không đủ khả năng để thuê một nơi như thế, hay là anh tìm giúp tôi một chỗ rẻ hơn để tôi và Xuân Xuân có thể ở là được.”
Tô Lam vừa dứt lời, Quan Khởi Kỳ sốt ruột muốn nói gì đó.
Tô Lam lập tức nói tiếp: “Tôi biết anh nhất định sẽ nói không cần lo lắng chuyện tiền bạc, nhưng mà Khởi Kỳ, chúng ta chỉ là bạn bè bình thường. Tuy rằng Xuân Xuân là con gái nuôi của anh, nhưng anh không có nghĩa vụ trả tiền thuê nhà thay cho chúng tôi.”
Tô Lam cau mày, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Quan Khởi Kỳ cúi đầu suy nghĩ một lúc nhưng vẫn không nói gì, xoay người lấy trong cặp ra một thứ gì đó màu đỏ, đưa cho Tô Lam.
“Sổ đỏ?” Tô Lam cầm lấy quyển sổ lớn màu đỏ, cúi đầu nhìn xuống, không khỏi nghi ngờ.
“Tôi đã mua căn nhà này rồi, tôi sợ em không muốn ở nhà của tôi, nên đã nói dối em là tôi thuê nó.” Quan Khởi Kỳ nói.
Nghe vậy, Tô Lam mở cuốn sổ lớn màu đỏ ra, thấy trong đó là giấy chứng nhận bất động sản của căn nhà này. Quan Khởi Kỳ nói thêm: “Tôi mua căn nhà này cách đây hai năm, nói thật, ban đầu tôi mua cho bà ngoại, dù sao tuổi tác của bà đã cao, bà lại không thích Tưởng Vân. tôi sợ sau này nếu mình kết hôn với Tưởng Vân, lúc đó bà tôi già yếu cần người chăm sóc, lại không chịu dọn về ở cùng nên tôi mới mua căn nhà đối diện để tiện chăm sóc cho bà ngoại.”
“Anh suy nghĩ rất chu đáo.” Tô Lam gật đầu.
“Vậy nên trước tiên em cứ yên tâm ở lại đây đi, trong thời gian ngắn bà ngoại tôi sẽ không ở đây, nơi này tôi cũng không cho thuê, để đó cũng không để làm gì, coi như em và Xuân Xuân trông nhà giúp tôi.” Quan Khởi Kỳ chân thành nói.
Ánh mắt chân thành của Quan Khởi Kỳ khiến Tô Lam cảm thấy rất khó xử, cô chỉ có thể gật đầu: “Vậy thì tôi sẽ tạm thời sống ở đây, khi có đủ khả năng, tôi và Xuân Xuân sẽ chuyển ra ngoài.”
“Đều theo ý em.” Quan Khởi Kỳ gật đầu.