“Sao cơ?” Tô Lam nhìn chăm chú vào Kiều Tâm nói.
Chỉ thấy cô ấy hé miệng cười, mang theo tò mò nói: “Phụ nữ ba mươi như sói, bốn mươi như hổ, có phải là thật hay không?”
“Tớ… Làm sao tớ biết được?” Nghe nói như vậy, mặt Tô Lam lập tức đỏ lên, lúc nói chuyện còn hơi ấp úng.
Cách tự nhiên của cô đã bị Kiều Tâm nắm được rồi. bây giờ cô là một người phụ nữ ba mươi tuổi, hơn nữa bên cạnh còn có một người bạn giường lâu dài.
Thấy Tô Lam đỏ mặt, Kiều Tâm cười xấu xa: “Cậu không biết thì còn ai biết đây? Tớ thấy gần đây sắc mặt cậu không tốt, tớ đoán là cậu không được thỏa mãn. Cậu đó, cậu nhanh làm hòa với Quan Triều Viễn đi, tớ sợ cậu nghẹn đến hư luôn!”
“Đáng ghét!” Tô Lam cúi đầu nhìn thoáng qua bàn làm việc, cầm lót chuột ném về phía Kiều Tâm.
Kiều Tâm nhanh tay lẹ mắt nhanh chóng đóng cửa, miếng lót chuột bị ném trúng cửa, sau đó rơi xuống đất.
Sau khi Kiều Tâm đi, Tô Lam cảm thấy chán nản, quay lại ngồi lên ghế. Cô muốn dốc sức tập trung vào công việc, nhưng cứ luôn thất thần…
Chạng vạng tối hôm đó, Tô Lam tan làm sớm tự mình đi đón Minh An tan học.
“Ma mi, sao mẹ lại có thời gian đến đón con tan học vậy?” Minh Anh nắm tay Tô Lam, vô cùng vui vẻ.
Tô Lam vừa đi vừa cúi đầu nhìn Minh An cười nói: “Hôm nay ma mi nhớ Minh An cho nên mới đến đón Minh An tan học đó.”
“Vậy sau này ma mi có thể mỗi ngày đều đến đón Minh An tan học không ạ?” Minh An bỗng nhiên chớp chớp đôi mắt to tròn nói với Tô Lam.
Nghe Minh An nói như vậy, Tô Lam có chút khó xử. “À chuyện này… Ma mi hứa với Minh An, sau này chỉ cần ma mi rảnh ma mi sẽ đến đón Minh An tan học có chịu không?”
“Dạ được.” Minh An vui vẻ gật đầu.
Sau đó, Minh An đột nhiên nói: “Ma mi, chúng ta mau về nhà ăn bánh kem nhé?”
“Con muốn ăn bánh kem sao? Được, vậy mẹ ghé tiệm bánh trước để mua cho con.” Tô Lam cười nói.
Lúc này Minh An lại lắc đầu: “Không cần mua đâu, tối hôm qua ba bi mới mua một cái kem thật lớn mang về đấy.”
Nghe vậy, Tô Lam dừng bước, cô nghi ngờ hỏi: “Bánh kem sao? Sinh nhật của ai thế?”
Quan Triều Viễn mua bánh kem sao? Trong nhà có ai tổ chức sinh nhật à? Sinh nhật của Minh An là vào mùa đông, sinh nhật của Xuân Xuân là vào mùa xuân, mà sinh nhật của cô là vào mùa hè, bây giờ là cuối thu, chẳng lẽ là chị Hồng hay mẹ Trần tổ chức sinh nhật sao?
“Ma mi, ma mi không biết sao? Hôm qua là sinh nhật của ba bi đấy!” Minh An khó hiểu nói.
Nghe nói như vậy, Tô Lam khẽ sửng sốt!
Thật ra cô không biết sinh nhật của Quan Triều Viễn là ngày nào, mấy năm nay cô với anh ở bên nhau thì ít mà xau nhau thì nhiều. Quả thật tới tận bây giờ đều chưa từng tổ chức sinh nhật cho nhau.
Minh An lại nói: “Ma mi, tối hôm qua tụi con với ba bi đợi ma mi cả đêm, kết quả đợi đến nỗi con với Xuân Xuân đều ngủ mất, cho nên vẫn chưa ăn bánh kem. Ba bi nói ma mi trở về mới có thể cắt bánh kem!”
Tô Lam cúi đầu nhìn vẻ mặt tủi thân của Minh An, cô sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé, tâm trạng rất phức tạp.
Tối qua anh ở nhà chờ mình sao? Đợi mình tổ chức sinh nhật cho anh ư? Nghĩ tới đây, Tô Lam có chút chua xót.
Làm sao cô biết hôm qua là sinh nhật của anh chứ? Có lẽ bọn họ ít chia sẻ với nhau, mà cũng bởi vì cô không đủ chu đáo sao?
Nhưng chu đáo thì sao? Còn chia sẻ thì thế nào đây? Cô và anh chắc chắn không đến được với nhau, cần gì phải tăng thêm đau lòng?
“Ma mi, ma mi có muốn tặng quà sinh nhật cho ba bi không?” Đột nhiên Minh An nhìn Tô Lam hỏi.
Nghe vậy, trái tim Tô Lam đập loạn, cô lập tức nói: “Sinh nhật cũng đã qua rồi, để sang năm rồi mua.”
Nói xong, cô lập tức kéo Minh An về nhà.
Tô Lam nắm tay Minh An vừa sắp đi tới cửa biệt thự, bỗng nhiên nhìn thấy phía trước có một chiếc Bentley dừng trước biệt thự cũng vừa lúc chậm rãi khởi động, chạy ra đường lớn.
“Ba bi, xe của ba bi!” Minh An chỉ vào chiếc xe phía trước kêu to.
Tô Lam đương nhiên cũng nhìn thấy chiếc xe trước mặt, chỉ là cô không chắc Quan Triều Viễn có phải ở bên trong hay không. Có điều giờ này chắc là Quan Triều Viễn đã tan làm rồi nhà rồi chứ?
“Có lẽ là ba bi con vừa tan làm về nhà.” Tô Lam nói.
Lúc này, Minh An bỗng nhiên vô cùng hăng hái kéo Tô Lam chạy vào biệt thự, hơn nữa còn vừa chạy vừa nói: “Ba bi về rồi, con muốn cắt bánh kem với ba bi!”
Giờ phút này, trong lòng Tô Lam rất rối loạn, cô không biết nên đối mặt với Quan Triều Viễn ra sao, nhưng bước chân lại chạy theo Minh An vào biệt thự.
“Ba bi, ba bi!” Minh An vừa vào cửa đã buông tay Tô Lam ra, vừa kêu vừa chạy về phía phòng khách.
Tô Lam thay giày, đi vào phòng khách, vừa lúc cô nhìn thấy mẹ Trần mỉm cười từ trong phòng bếp đi ra.
“Minh An, ba bi con vừa mới đi, sao vậy? Con không gặp ba bi con ở cửa sao?”
Mẹ Trần khó hiểu nhìn Minh An, sau đó lại nhìn Tô Lam.
Nghe vậy, Tô Lam nhíu mày. Thầm nghĩ: Quan Triều Viễn ngồi xe đi rồi sao?
Biết anh không ở nhà, Tô Lam đương nhiên thoải mái hơn rất nhiều, cảm thấy không có loại cảm giác lo lắng như lúc nãy.
“Vừa nãy vừa hay nhìn thấy xe rời đi, có điều không nhìn thấy anh ấy.” Tô Lam trả lời.
Nghe cô nói như vậy, mẹ Trần lập tức nói: “Cậu chủ nói muốn về thành phố một chuyến, trở về lấy mấy bộ quần áo rồi đi mất.”
“Ba bi lại đi thành phố rồi sao? Con còn muốn kêu ba bi cắt bánh kem cho con.” Minh An nghe nói Quan Triều Viễn đi rồi thì vô cùng uể oải.
Biết anh lại đi thành phố, Tô Lam đột nhiên có chút cảm giác không thở nổi.
Mẹ Trần lại cười nói: “Bánh kem dì đã để cho con trong tủ lạnh rồi, dì đi cắt bánh cho con.”
“Dạ được.” Nghe đến có bánh kem để ăn, Minh An rất vui vẻ.
Thoáng cái, Minh An và Xuân Xuân đã ngồi ở trước bàn ăn thưởng thức bánh kem.
Nhìn bọn trẻ ăn say sưa, Tô Lam mỉm cười, trong lòng lại có chút không thoải mái.
Lúc này, mẹ Trần cười nói: “Cô Tô, tối hôm qua cậu chỉ có dặn dò dì làm món mà cháu thích ăn, cậu chủ vãn luôn cùng với bọn trẻ đợi cháu rất lâu, nhưng cháu không về.”
“Cháu… cháu không biết hôm qua là sinh nhật của anh ấy.” Nghe nói như vậy, Tô Lam ngạc nhiên nhìn mẹ Trần, hồi lâu sau mới nói được một câu.
Anh chăm bọn trẻ đợi mình cả đêm sao? Còn bảo mẹ Trần làm món mình thích ăn, là vì anh muốn tổ chức sinh nhật cùng mình sao?
Tô Lam càng ngày càng không hiểu Quan Triều Viễn, anh đã có người khác rồi, không phải anh nên đón sinh nhật với Bạch Giai Kỳ kia đi sao? Sao lại muốn cho mình cơ hội này?
“Cô Tô, cháu cũng đừng chê dì cằn nhằn, cậu chủ là người ăn mềm không ăn cứng, cháu phải dỗ dành cậu ấy một chút mới được. Thật ra cậu chủ đối với cháu rất tốt, nói thật dì còn chưa thấy cậu ấy có thể khoan dung với một người như vậy. Cháu đó, cái tôi cao quá, thỉnh thoảng cháu cũng nên hạ thấp xuống, đàn ông mới có bậc thang đi xuống, cháu nói có đúng hay không?” Mẹ Trần có lòng tốt khuyên nhủ Tô Lam.
Nhưng Tô Lam lại nghĩ: Bây giờ cô có thể hạ thấp cái tôi, nhưng anh có thể lấy trái tim về sao? Có lẽ anh và Bạch Giai Kỳ kia cũng đã có tình cảm, bằng không cũng đã nói chuyện cưới gả rồi đấy chứ?1
Sau Tô Lam cười nói: “Mẹ Trần, bánh kem này nhìn không tệ, dì cũng ăn một miếng đi. Cháu lên lầu thay quần áo.” Nói xong, Tô Lam lập tức xoay người rời đi.