Giờ nghỉ trưa hôm nay, Tiểu Ninh và lễ tân đều đã đi ra ngoài, Tô Lam mặt mày ủ rũ ngồi trong phòng trà uống cà phê.
Kiều Tâm đi vào thấy vẻ mặt của Tô Lam không bình thường, lập tức hỏi nói: “Cậu còn đang buồn phiền chuyện bà mẹ chồng khắc nghiệt của cậu đến Giang Châu sao? Bình thường cậu không sợ trời không sợ đất, sao lần này lại sợ bà mẹ chồng gian ác đó đến đây vậy?”
Tô Lam cười khổ nói: “Không phải tớ sợ bà ấy, cùng lắm thì tớ cho tới chết già cũng không qua lại với bà ấy, nhưng tớ sợ Quan Triều Viễn sẽ khó xử.”
Nghe cô nói như vậy, Kiều Tâm thở dài một hơi: “Ầy, đúng vậy. Mặc dù không sợ bà mẹ chồng khắc nghiệt, nhưng sợ chồng mình sẽ tức giận với mình. Nhưng mà ba mẹ chồng cậu sẽ không ở lại luôn chỗ cậu đúng chứ? Cậu nhẫn nại một chút, nói không chừng sau khi hai người kết hôn, bọn họ sẽ trở về thành phố, không nên trong thời gian ngắn như vậy mà lại giận dỗi bà ấy. Tốt nhất là hai người cứ sống với nhau bình yên, sau này hai người một năm gặp mặt vài lần thì cứ khách sáo thôi.”
“Tớ cũng nghĩ như vậy.” Tô Lam cười nói.
Nói xong, Tô Lam bưng tách cà phê lên uống, sau đó cùng Kiều Tâm một trước một sau ra khỏi phòng trà.
Trong lúc vô tình Tô Lam nhìn thấy tủ quần Kiều Tâm đang mở rộng, thấy trong tủ cô ấy vẫn còn cái túi xách đựng chiếc quần, không khỏi quay đầu hỏi: “Cậu vẫn chưa tặng chiếc quần kia sao?”
Đã mấy ngày rồi, Tô Lam cho rằng có lẽ Kiều Tâm đã tìm cơ hội đưa chiếc quần cho Lâm Minh rồi.
Nghe vậy, Kiều Tâm nhíu mày nói: “Tớ thấy một đứa con gái như tới mà tặng quần cho đàn ông nhà người ta sẽ làm cho người ta suy nghĩ nhiều, cho nên tớ… không muốn tặng nữa.”
Nghe cô nói như vậy, Tô Lam nghĩ thầm: Không tặng thì không tặng, cô biết Kiều Tâm rất có thiện cảm với Lâm Minh, nhưng tiếc rằng người hữu ý, kẻ vô tình. Nếu thật sự muốn tặng mà Lâm Minh không nhận, thì chắc chắn Kiều Tâm sẽ mất mặt.
Cho nên, Tô Lam lập tức cười nói: “Nếu không tặng, vậy sao cậu không trả lại quần vậy?”
“Tớ… tớ thấy chiếc quần đó trông rất đẹp, tớ không muốn trả lại nên là giữ lại.” Kiều Tâm ấp úng nói.
Tô Lam còn tính nói thêm gì nữa, nhưng Kiều Tâm lại mượn cớ đi sang một bên, rõ ràng cô ấy không muốn tiếp tục đề tài này nữa. Tô Lam cũng thức điều, vốn dĩ bây giờ tâm trạng của cô cũng khá sa sút, cho nên cô đi vào phòng làm việc của mình…
Thứ bảy hôm nay, Quan Danh Sơn và Lục Trang Đài đến Giang Châu.
Quan Triều Viễn ra trạm xe lửa đón hai người họ, còn Tô Lam ở nhà chuẩn bị đồ ăn.
Hôm nay không hiểu sao Xuân Xuân lại rất ồn ào, chị Hồng vẫn luôn chăm sóc cô bé, cho nên chỉ có mẹ Trần giúp cô.
Mười hai giờ, nhờ vào sự giúp đỡ của mẹ Trần mà cuối cùng Tô Lam cũng làm ra một bàn thức ăn đầy đủ màu sắc hương vị.
Vừa bưng thức ăn lên bàn, đã nghe thấy ở lối vào có tiếng động.
“Ông chủ với bà chủ tới rồi!” Mẹ Trần mừng rỡ nói.
Nghe nói như vậy, trong lòng Tô Lam có chút lo lắng. Cô vội vàng sửa sang lại đầu tóc rồi đi với mẹ Trần ra cửa chào đón.
“Chào ông chủ, chào bà chủ!” Mẹ Trần chào hỏi Quan Danh Sơn và Lục Trang Đài, sau đó nhận hành lý trong tay Quan Triều Viễn và Lâm Minh mang đi cất.
Tô Lam thấy Quan Triều Viễn mặc bộ đồ kiểu Tôn Trung Sơn, giản dị mà chững chạc. Mà Lục Trang Đài vẫn ăn mặc đẹp đẽ như trước, ăn mặc trang điểm xinh đẹp, mấy năm không gặp, dù vẻ ngoài có già đi đôi chút, nhưng vẫn chăm sóc rất tốt, mặt mày sắc sảo giống y như trước kia.
“Ba, mẹ, hai người đi đường vất vả rồi!” Tô Lam dịu dàng cười nói với Quan Danh Sơn và Lục Trang Đài.
“Không vất vả, không vất vả.” Vẻ mặt Quan Danh Sơn hòa nhã
Còn Lục Trang Đài không nói gì, chỉ nhìn thoáng qua Tô Lam một cái. Ánh mắt bà ấy nhìn Tô Lam làm cho cô rất không thoải mái, nhưng cũng không thể không nhịn.
Tô Lam nghĩ thầm: Xem ra bà ấy vẫn không hài lòng về cô, bằng không gặp lại cũng sẽ không lãnh nhạt như vậy.
Lúc này Quan Triều Viễn vội vàng hòa giải nói: “Đồ ăn xong cả rồi chứ? Cả ba mẹ đều đói rồi.”
“Em đã dọn xong rồi.” Tô Lam vội vàng trả lời.
Vào phòng khách, Quan Dannh Sơn vào nhà vệ sinh, còn Lục Trang Đài thì nhìn xung quanh, dùng giọng điệu soi mói nói: “Mặc dù nói hai đứa có hai đứa con, nhưng cũng không thể để trong nhà không ra gì như vậy. Cô nhìn xem khắp nơi đều là đồ của trẻ con, khách đến thì bất lịch sự quá rồi!”
Mặc dù trong lòng Tô Lam không phục, nhưng lúc này vẫn phải cúi đầu làm cô vợ nhỏ, vội vàng gật đầu nói: “Mẹ, con sẽ chú ý.”
“Mẹ, đồ ăn đã nguội rồi, mau ra ăn cơm thôi.” Quan Triều Viễn và Tô Lam nhìn nhau, anh vội vàng nói.
Sau đó, Lục Trang Đài và Quan Danh Sơn ngồi vào vị trí mà Tô Lam và Quan Triều Viễn thường hay ngồi, cho nên Tô Lam và Quan Triều Viễn ngồi ở thứ vị.
“Cháu trai tôi đâu?” Lục Trang Đài hỏi trước khi động đũa.
“Minh An tới rồi!” Lúc này mẹ Trần mang Minh An tới.
“Minh An, mau chào ông nội, bà nội nào.” Tô Lam kéo Minh An lại nói.
Minh An thấy Quan Danh Sơn và Lục Trang Đài thì có chút sợ, bởi vì vẻ mặt Lục Trang Đài rất nghiêm túc, nhưng mà Minh An vẫn lễ phép chào một tiếng: “Ông nội, bà nội.” Nhưng cũng không nhiệt tình lắm.
“Cháu trai ngoan, giỏi, giỏi.” Quan Danh Sơn cười liên tục gật đầu.
Lục Trang Đài chỉ bĩu môi, nếu như vậy cũng gọi là cười.1
Sau đó, Lục Trang Đài lấy từ trong túi ra một cái bao lì xì lớn, đưa đến tay Minh An: “Cháu ngoan, đây là quà gặp mặt của bà nội cho cháu, cháu cất đi nhé!”
“Cám ơn bà nội.” Minh An đưa cho Tô Lam.
Lúc này, Quan Triều Viễn vội vàng nói: “Chị Hồng, mau bế Xuân Xuân lại đây cho bà chủ nhìn.”
Chị Hồng vừa đáp một tiếng, Lục Trang Đài lại châm biếm nói: “Một đứa nhớ ngẩn, có gì đáng nhìn?”
Nghe nói như vậy, Tô Lam nhíu mày, Quan Triều Viễn cũng có chút xấu hổ.
Quan Danh Sơn vội vàng giảng hòa nói: “Cô bé thân thiện, ngoan ngoãn, cũng giỏi mà!”
“Nhưng mà tôi không có chuẩn bị bao lì xì cho nó.” Lục Trang Đài nhíu mày nói.
“Bà không chuẩn bị, nhưng tôi chuẩn bị rồi.” Lúc này Quan Danh Sơn đã mất hứng.
Giờ phút này, Tô Lam thật sự rất tức giận. Thật ra bà ấy có khắc nghiệt với cô thế nào cũng được, nhưng không thể khắc nghiệt với Xuân Xuân như vậy. Bây giờ đã là xã hội gì rồi mà lại còn trọng nam khinh nữ.
Tô Lam vừa giương mắt đã nhìn thấy ánh mắt Quan Triều Viễn đang nhìn cô, đương nhiên anh đang dùng ánh mắt an ủi cô. Tô Lam biết giờ phút này bản thân không thể nổi giận, hơn nữa Quan Sanh Sơn cũng là một người rất tốt, người lớn vừa đến nhà mà bây giờ lại xảy ra mâu thuẫn sẽ ảnh hưởng đến bầu không khí, cho nên cô chỉ có thể chịu đựng.
Một lát sau, chị Hồng bế Xuân Xuân tới, quả nhiên Lục Trang Đài không hề ngẩng đầu lên, nhưng Quan Danh Sơn lại đứng dậy ôm cô bé, lấy từ trong túi ra một cái bao lì xì nhét vào tay Xuân Xuân, chứng tỏ vô cùng coi trọng cô cháu gái này.
Sau khi Quan Danh Sơn đặt Xuân Xuân xuống, Tô Lam lập tức bảo chị Hồng bế Xuân Xuân đi, nếu người ta không muốn nhìn con gái của cô thì cô cũng không cần phải giữ Xuân Xuân ở lại đây để bị lạnh nhạt.
Sau đó, Quan Triều Viễn lập tức cười nói: “Ba, mẹ, đây là thức ăn Tô Lam tự mình xuống bếp nấu cho hai người, hai người nếm thử xem!”
“Được, được, nhìn màu sắc đã thấy ngon.” Quan Danh Sơn cười nói.