Tô Lam vừa đi ra khỏi phòng bếp, người phía sau đã nắm lấy cánh tay cô, ôm cô vào lòng, cô muốn đẩy ra, nhưng cuối cùng vẫn không đẩy được thân hình to lớn kia.
Anh giơ tay bóp cằm cô, cười hỏi: “Giận thật rồi à?”
“Ừ!” Tô Lam lớn tiếng gật đầu.
Quan Triều Viễn vẫn giữ nụ cười trên môi, nhìn kĩ người đang ở trong vòng tay mình nói: “Anh phát hiện lúc tức giận trông em càng xinh đẹp hơn.”
Lời nói này lập tức khiến Tô Lam vui vẻ trở lại, cô đưa tay vỗ vai anh, đúng là hết cách với anh.
“Tối nay anh sẽ đưa em đi ăn một bữa thịnh soạn, thế nào?” Đột nhiên Quan Triều Viễn đề nghị.
Nghe vậy, Tô Lam lập tức giơ hai tay đồng ý, hôm nay cô thật sự rất mệt, không muốn nấu cơm chút nào.
“Em muốn ăn thịt nướng.” Tô Lam ngẩng đầu nói.
“Em nói ăn gì thì chúng ta sẽ ăn cái đó.” Quan Triều Viễn cưng chiều nói.
Tô Lam cảm thấy bây giờ rất dễ nói chuyện với anh, chuyện gì anh cũng nghe theo cô, tùy theo sở thích của cô, cảm giác này tuy lạ lùng, nhưng cũng thật sự khiến người khác cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Quả nhiên, Quan Triều Viễn đã đưa Tô Lam đi ăn thịt nướng, không cần nói, thịt nướng ở nhà hàng cao cấp của Thổ Nhĩ Kỳ đó thực sự rất ngon, Tô Lam đang đói nên ăn rất nhiều, Quan Triều Viễn dành gần hết thời gian nhìn cô ăn, giống như chỉ cần cô ăn, anh cũng cảm thấy no rồi.
Tô Lam có cảm giác như đột nhiên bản thân bị anh nắm trong lòng bàn tay, cảm giác được chăm sóc này thật sự quá tốt, cô thầm cầu nguyện trong lòng: Nếu thời gian có thể trôi qua như vậy mãi thì tốt biết mấy, cho đến khi tóc của hai người họ đều bạc trắng, cùng nhau già đi!
Đi dạo một hồi, Tô Lam và Quan Triều Viễn trở về căn hộ nhỏ của cô.
Vừa cởi áo khoác ra, anh bổ nhào lên người cô, bắt đầu động chân động tay.
Tô Lam không khỏi hơi rùng mình, cô từ chối: “Đừng nghịch nữa, em mệt lắm, không còn tí sức lực nào cả, chỉ muốn đi tắm rồi ngủ.”
Cô thực sự không chịu nổi, năm lần vận động tối hôm qua thực sự quá nặng với cô.
Nhưng anh lại bày ra vẻ mặt không thèm quan tâm: “Ăn nhiều thịt nướng như vậy mà vẫn không có sức sao?”
“Anh có âm mưu khác nên mới dẫn em đi ăn thịt nướng sao?” Tô Lam chỉ vào anh, hỏi.
“Em nói như thế nào thì chính là như thế đó…” Quan Triều Viễn lười đến mức không thèm nói linh tinh với cô nữa, trực tiếp dùng hai tay giải phóng sự gò bó của cô.
“Đừng…”
Kết quả cuối cùng không cần nói cũng biết, con cừu trắng nhỏ bé như cô chỉ có thể cam chịu bị sói lớn xấu tính ăn sạch.
Cuối cùng, vì kiệt sức, đến đi tắm cô cũng không muốn nữa, gục xuống gối ngủ thiếp đi.
“Ngày mai đăng ký kết hôn xong, anh có một món quà lớn muốn tặng em!” Anh khàn giọng nói bên tai Tô Lam.
“Quà gì vậy…” Tô Lam mệt đến nỗi không nhấc nổi mí mắt.
“Đến lúc đó em sẽ biết.” Nói xong, anh hôn lên vai cô, sau đó ân cần đắp chăn cho cô rồi nhắm mắt lại.
Tô Lam chỉ nhớ rõ đêm đó dường như cô lại bị anh giày vò thêm một lần, toàn bộ quá trình cô đều nhắm mắt.
Dù sao cô cũng không thể ngăn anh được, chỉ có thể giang tay giang chân mặc anh làm chuyện sai trái…
Sáng hôm sau, Tô Lam bị tiếng chim hót líu lo trước cửa sổ đánh thức.
Cô mở đôi mắt còn ngái ngủ ra, mặt trời đã lên cao, anh quay đầu nhìn sang gối bên cạnh, không thấy Quan Triều Viễn đâu.
Tô Lam ngồi dậy, nhìn đồng hồ trên tường, đã gần chín giờ, cô nhìn xung quanh căn hộ nhỏ một lượt, chẳng những không có ai, đến chút tiếng động cũng không có.
Có vẻ anh lại đi làm, không đúng, không phải anh đã nói là sáng nay sẽ cùng cô đến Cục Dân Chính để đăng ký kết hôn sao?
Lẽ nào anh quên việc đi đăng ký kết hôn sao? Không thể nào, nếu anh dám quên chuyện lớn như vậy, thì cô cũng dám véo cho mũi anh rụng xuống.
Sau đó, Tô Lam cầm điện thoại lên, định gọi cho Quan Triều Viễn.
Vừa mở máy, đập vào mắt cô là một dòng tin nhắn.
Thấy đó là tin nhắn do Quan Triều Viễn gửi tới, Tô Lam vội vàng mở ra.
“Lam Lam, xin lỗi, sáng nay công ty có cuộc họp quan trọng, anh bắt buộc phải tham gia. Chúng ta gặp nhau ở Cục Dân Chính lúc mười giờ được không?”
Tô Lam vừa nhìn thấy tin nhắn đã được gửi đến từ một tiếng trước, nhanh chóng trả lời lại.
“Được.”
“Hẹn gặp ở Cục Dân chính lúc mười giờ.” Rất nhanh, anh nhắn lại mấy từ này.
Tô Lam biết nhất định anh đang có cuộc họp quan trọng, vì vậy cô không trả lời lại tin nhắn nữa mà bắt đầu tắm rửa, sửa soạn, hôm nay cô cũng coi như là cô dâu nên phải ăn mặc thật đẹp, tốt nhất là khiến cho Quan Triều việt phải ngạc nhiên, như vậy mới thành công.
Tô Lam ăn qua loa một ít đồ ăn sáng, sau đó bắt đầu trang điểm, chải tóc, đến khi chuẩn bị xong mọi thứ cũng đã hơn chín giờ rưỡi.
Xoay một vòng trước gương, Tô Lam khá hài lòng với người trong gương.
Tóc dài mềm mại, trang điểm nhẹ nhàng, áo len cổ lọ màu đen, áo khoác cashmere đỏ tươi phối với bốt đen và túi đen, vô cùng xinh đẹp.
Những thứ này đều là đồ mới mua ở trung tâm thương mại ngày hôm qua, tiêu tốn hết bảy tám ngàn của cô, nhưng đúng là bộ đồ này khác với phong cách tùy ý, giản dị thường ngày của cô, nếu anh thích thì sẽ càng tốt hơn nữa.
Trước khi đi ra ngoài, Tô Lam không quên đeo chiếc nhẫn hình trứng chim bồ câu lên ngón tay, anh nhìn thấy chắc chắn sẽ rất vui.
Sau đó, Tô Lam nhanh chóng đi ra ngoài, gọi taxi đến Cục Dân Chính.
Tô Lam ngồi ở trên hàng ghế trong phòng làm việc của Cục Dân Chính, tâm trạng vừa vui mừng vừa kích động.
Nhớ lại lần đầu tiên được khi lấy giấy chứng nhận kết hôn cùng Quan Triều Viễn, cô đã bối rối như thế nào, còn lần này cô đang vô cùng vui mừng, cô muốn mãi mãi ở bên người mình yêu. Sau này, dù đường đời có gập ghềnh thế nào đi chăng nữa, cô cũng sẽ ở bên anh.
Trong lúc chờ Quan Triều Viễn, Tô Lam nhìn các cặp đôi ra ra vào vào đăng ký, trên mặt họ đều tràn ngập nụ cười hạnh phúc.
Mười giờ, Quan Triều Viễn vẫn chưa đến, Tô Lam gửi một tin nhắn qua.
Tô Lam vừa nghịch chiếc nhẫn hình trứng chim bồ câu trên tay vừa tưởng tượng vẻ mặt khi tới nơi của anh sẽ như thế nào?
Chắc hẳn anh sẽ chạy vội đến xin lỗi cô nhỉ? Dù sao thì đến muộn trong một ngày trọng đại như hôm nay cũng là một việc làm thiếu tôn trọng với cô dâu là cô.
Nhưng mà tin nhắn của Tô Lam giống như đá chìm xuống đáy biển.
Mười phút sau, Tô Lam không kiên nhẫn nổi, trực tiếp gọi điện thoại cho anh.
Nhưng, điện thoại luôn báo đường dây bận hoặc không kết nối được, bây giờ đã sắp đến mười giờ rưỡi, Tô Lam không thể ngồi yên được nữa.
Nếu tạm thời có chuyện hoặc bận công việc, anh nhất định sẽ gọi điện cho cô, nhưng bây giờ cô lại không thể liên lạc được với anh, chẳng lẽ đã xảy ra tai nạn gì?
Nghĩ đến đây, đầu Tô Lam có chút tê dại, cô nhanh chóng tìm số điện thoại của Lâm Minh, sau đó gọi điện cho anh ta.
Lần này, điện thoại đã được kết nối.
Cuộc gọi vừa được kết nối, Tô Lam liền nóng lòng hỏi: “Trợ lý Lâm, anh và Triều Viễn đang ở đâu? Sao tôi không liên lạc được với anh ấy.”
“Cô Tô, tôi không đi cùng Tổng giám đốc Quan, một tiếng trước, Tổng giám đốc Quan nói có chuyện quan trọng, sau đó đã rời khỏi công ty, anh ấy không hề bảo tôi đi cùng.” Một lát sau, Lâm Minh hơi bối rối đáp.
Nghe vậy, Tô Lam càng lo lắng: “Anh ấy đã rời đi được một tiếng rồi sao? Nhưng sao tôi vẫn chưa gặp được anh ấy?” Từ Thịnh Thế đến Cục Dân Chính chỉ mất mười lăm phút, không có lý do gì mà đã qua một tiếng rồi anh vẫn chưa đến.