Mục lục
Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi! Test
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một tuần lễ sau, đoàn người Quan Triều Viễn và Tô Lam ngồi máy bay bình an đáp xuống sân bay.

Quan Triều Viễn ôm Xuân Xuân ngủ trước ngực, Lâm Minh đẩy hành lý phía sau, mẹ Trần nắm tay Minh An, chị Hồng cầm một vài hành lý xách tay, mà Tô Lam lại nắm tay một cô bé vóc dáng rất đáng yêu.

Cô bé kia khoảng ba tuổi, thắt hai bím, mặc một chiếc váy lông đỏ đen, vừa xinh đẹp vừa đáng yêu.

Ra khỏi phòng khách chờ chuyến bay, Tô Lam ngẩng đầu nói với Quan Triều Viễn: “Triều Viễn, em đi giao Chi Chi cho Tô Yên, anh đưa bọn nhỏ về nhà trước đi.”

“Được.” Quan Triều Viễn gật đầu một cái, sau đó nói: “Kim Kỳ và Lâm Khải đã sắp xếp tiệc rượu đón gió cho chúng ta rồi, anh đưa bọn nhỏ về, lát nữa chúng ta tới khách sạn nhé?”

“Được.” Tô Lam gật đầu, sau đó nắm tay Chi Chi rời đi.

Trên taxi, Chi Chi ngẩng đầu vội hỏi Tô Lam: “Dì cả, có phải sắp được gặp mẹ rồi không?”

Tô Lam sờ bím tóc Chi Chi cười nói: “Đúng vậy, sắp rồi.”

Lần này Tô Lam muốn tới New York hưởng tuần trăng mật, thật ra chính là để mang Chi Chi về cho Tô Yên thân thiết một khoảng thời gian.

Mặc dù Tô Yên không nói gì, nhưng Tô Lam nhìn ra được cô ta rất nhớ con, khoảng thời gian này lời nói và hành động của cô ta đã xảy ra thay đổi rất lớn.

Bây giờ Tô Yên chẳng những ăn mặc mộc mạc, ngay cả trang điểm cũng không, người trầm mặc ít nói, trong lòng Tô Lam vẫn rất buồn, dù sao cô ta đã từng là em gái thân thiết nhất của cô.

Leng keng… Leng keng…

Chuông cửa reo hai tiếng, bên trong đã có tiếng bước chân đến mở cửa.

Sau khi cửa được mở ra, Tô Lam nhìn thấy mẹ tới mở cửa: “Mẹ, mẹ xem con mang ai tới?”

Sở Thanh Diên cúi đầu nhìn cẩn thận một lát, mới kéo Chi Chi lại: “Trời ơi, Chi Chi, mấy ngày nay không gặp con đã cao lên rồi, bà ngoại cũng sắp không nhận ra.”

Nhìn thấy dáng vẻ kích động của mẹ, sau khi Tô Lam vào cửa thì trở tay đóng cửa.

Nhìn thấy bà ngoại, Chi Chi lễ phép gọi bà ngoại một tiếng, nhưng không kích động như Sở Thanh Diên.

Lúc này Tô Yên nghe được động tĩnh đi ra từ phòng ngủ, sau khi nhìn thấy Chi Chi, đồ cầm trong tay cũng rơi xuống đất.

Cô ta không thể tin được Chi Chi vậy mà đứng ở trước mặt cô ta, cô ta đi từng bước tới, tay khẽ run sờ mặt của Chi Chi, ngạc nhiên hỏi: “Chi Chi, là con sao?”

“Mẹ!” Chi Chi ngửa đầu nhìn Tô Yên khẽ nhướng mày, đôi mắt ngấn lệ.

Nhìn ra được Chi Chi rất kích động khi nhìn thấy Tô Yên, nhưng cô bé kiểm soát tâm trạng của mình rất tốt, đứa nhỏ này chẳng những rất lễ phép, mà còn rất biết kiểm soát tâm trạng của mình, năng lực tự đảm đương cũng rất mạnh, đây là kết quả sau hai ngày Tô Lam và Chi Chi ở chung.

Tô Lam biết tính cách của Chi Chi ảnh hưởng rất lớn đến trải nghiệm thời thơ ấu của cô bé, hơn nữa ông nội bà nội của cô bé, cũng chính là cha mẹ của Trịnh Hạo cũng dạy dỗ đứa trẻ này rất lễ phép, thật ra để Chi Chi đi theo cha mẹ của Trịnh Hạo cũng không tệ.

“Chi Chi, con gái của mẹ.” Sau đó Tô Yên ôm Chi Chi vào lòng khóc lớn.

Chi Chi giương mắt nhìn mẹ khóc thút thít, duỗi tay nhỏ lau nước mắt trên mặt cho cô ta.

Nhìn thấy hai mẹ con như vậy, Sở Thanh Diên đã lệ rơi đầy mặt, mà khóe mắt Tô Lam cũng đỏ lên.

Lúc này Sở Thanh Diên kéo Tô Lam ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, để Tô Yên và Chi Chi đi ôn chuyện với nhau.

“Lam Lam, không phải con đi tuần trăng mật sao? Tại sao đưa Chi Chi về vậy? Đúng rồi, con muốn tới New York hưởng tuần trăng mật, có phải đã sớm muốn đưa Chi Chi từ Mỹ về không?” Sở Thanh Diên suy xét rồi hỏi.

Thấy mẹ đều biết, Tô Lam hé miệng cười một tiếng.

Sở Thanh Diên không nhịn được nói: “Thật khổ cho con mà, mẹ rất vui, không ngờ con rộng lượng như vậy, không hề chắp nhặt em gái con, nó khó sống chung, con còn có thể giúp đỡ nó như vậy.”

Tô Lam cười nói: “Mẹ, từ đầu tới cuối chúng ta đều là người một nhà, hơn nữa trừ hai người, nhà mẹ đẻ cũng không có người thân khác.”

“Ừ.” Sở Thanh Diên vui mừng gật đầu.

Lúc này Tô Yên nắm tay Chi Chi đi tới.

“Chị, cảm ơn chi đưa Chi Chi về, em… trước kia đều là lỗi của em, là em bị ma quỷ ám ảnh…” Nói tới đây, Tô Yên cúi đầu khóc.

Thấy vậy, Tô Lam đứng dậy, kéo tay Tô Yên qua nói: “Tô Yên, chị và em làm chị em nhiều năm như vậy, chị mong em sau này đều là người thân của chị, càng mong sau này em có thể cùng chị hiếu kính mẹ.”

“Em hiểu rồi.” Tô Yên rưng rưng gật đầu, sau đó ngồi trên ghế sofa, kéo Chi Chi qua ôm cô bé vào lòng, không muốn tách ra nữa.

Nhìn thấy sức sống trong mắt Tô Yên, trong lòng Tô Lam cũng vui mừng.

Sau đó Tô Lam nhân tiện nói: “Tô Yên, lần này ông bà nội Chi Chi đồng ý cho chị mang Chi Chi về là bởi vì chị hứa với họ đợi qua kỳ nghỉ đông của Chi Chi sẽ đưa cô bé về New York. Lần này ông bà nội Chi Chi chịu để chị mang con bé về hơn một tháng, thật ra đã rất thông tình đạt lý rồi, cho nên em cần phải hiểu.”

Nghe nói như vậy, Tô Yên do dự rồi nói: “Em hiểu, nhìn thấy Chi Chi được ông bà nội con bé dạy dỗ tốt như vậy, em cũng rất vui, nhưng mà chị à, có thể thương lượng với ông bà nội Chi Chi sau này nghỉ đông và nghỉ hè cũng để Chi Chi về nước ở lại một thời gian không?”

“Em là mẹ của Chi Chi, chị nghĩ chỉ cần em dùng chân tình làm cảm động đối phương, dùng đạo lý thuyết phục đối phương, bọn họ chắc chắn sẽ đồng ý.” Tô Lam gật đầu nói.

“Ừm.” Tô Yên rưng rưng gật đầu.

Tô Lam cũng là một người mẹ, đương nhiên có thể hiểu tâm trạng giờ phút này của Tô Yên, vì vậy sau đó lại nói: “Chi Chi được giáo dục ở Mỹ cũng là chuyện rất nhiều đứa trẻ cầu mà không được, nếu em thật sự nhớ con bé quá thì có thể tới Mỹ thăm con bé, hộ chiếu chị có thể nhờ anh rể em làm giúp em.”

Nghe nói như vậy, Tô Yên đưa tay nắm chặt tay Tô Lam, đầy cảm kích và áy náy: “Chị, lúc quan trọng vẫn là chị em nhà mình tốt.”

“Nếu là chị em một nhà thì cũng đừng nói những thứ này.” Tô Lam cười nói.

Giờ phút này, trong lòng Tô Lam rất kích động, nhưng trên mặt không thể hiện ra, mấy năm rồi cô và Tô Yên cuối cùng đã hòa hợp, cô cũng không ngờ còn sẽ có ngày đó.

“Cô nhỏ nhà chị vẫn chờ tụi chị về ăn cơm, chị đi trước. Mẹ, Chi Chi trở về rồi, mẹ làm nhiều món ngon cho con bé nhé.” Tô Lam vừa nói vừa đứng lên.

“Em làm cho Chi Chi là được, bây giờ mỗi ngày mẹ đều phải tới bệnh viện chăm sóc ông nội của Minh An.” Không đợi Sở Thanh Diên nói chuyện, Tô Yên đã nói trước.

Nghe vậy, Tô Lam khiếp sợ nhìn mẹ.

Đối diện với ánh mắt của Tô Lam, gương mặt Sở Thanh Diên đỏ rần, bà cúi đầu không dám nhìn vào mắt Tô Lam.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK