Tô Lam nhìn thấy dáng vẻ tức giận của anh, nói thật, cũng có vài phần khiếp sợ trong lòng.
Nhưng nghĩ lại thì cô không thể nhụt chí, sau đó ưỡn ngực thẳng lưng, nhìn chằm chằm vào Quan Triều Viễn. Lòng nghĩ: Không lẽ anh ta còn định đánh phụ nữ?
Làm sao anh đánh cô được? Anh chỉ là tức giận không biết phải làm gì thôi.
Anh phát hiện, khi đối diện với cô thì mọi tính khí đều không còn, thật là có lúc tức đến mức muốn đâm vào tường, đương nhiên cũng không chỉ đâm một lần.
Ngày vào lúc này, điện thoại trong túi quần reo lên!
Cuộc điện thoại này đến thật đúng lúc, Quan Triều Viễn im lặng lấy điện thoại ra.
Còn chưa xem số hiện trên màn hình đã bắt máy.
“A lô?”
“Tổng giám đốc Quan, hôm nay cuối tuần, không biết anh có sắp xếp gì không, nếu như không có thì có thể cùng nhau ăn bữa cơm không?” Giọng của Linda truyền tới từ đầu dây bên kia. Quan Triều Viễn nghe vậy, do dự một lúc, rồi đảo mắt qua nhìn Tô Lam, nói: “Linda à, tối nay không có sắp xếp gì hết, bây giờ cô ở đâu? Tôi đến đón cô, không phiền, tôi rất tình nguyện cống hiến vì cô, được, chút nữa gặp!”
Nói xong, Quan Triều Viễn giơ tay tắt điện thoại, sau đó ánh mắt đắc ý nhìn về phía Tô Lam.
Tô Lam nghe đến anh ta nói một câu Linda, lòng nghĩ: Hừ, xem ra chưa đến hai ngày bọn họ đã thân thiết rồi, thấy anh ta ân cần với Linda như vậy, chắc là lần này là thật rồi?
“Xin lỗi, tôi không có thời gian ở đây cãi nhau với em, tôi phải đi hẹn hò!” Nói xong, Quan Triều Viễn giơ tay chỉnh lại cà vạt.
Tuy rằng lúc này trong lòng Tô Lam rất khó chịu, nhưng tính cách của cô tuyệt đối sẽ không xuống nước trước mặt anh ta.
Vì thế, giây sau đó, Tô Lam cười nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ không làm lỡ dỡ cuộc hẹn của anh, vì nói nhiều với loại người như anh là một loại dày vò!”
Tô Lam nhấn mạnh câu cuối, khiến cho Quan Triều Viễn lập tức nổi đóa.
“Lâm Minh? Lâm Minh!” Ánh mắt Quan Triều Viễn ghim chặt vào Tô Lam, miệng lại không ngừng hét tên Lâm Minh.
Tô Lam cười lạnh lùng nói: “Lâm Minh đi vệ sinh rồi, sao? Mới có một phút thôi mà tổng giám đốc Quan đã đợi không được rồi?”
“Đó là đương nhiên, lẽ nào em chưa nghe nói một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng sao?”
Nói xong, Quan Triều Viễn mở cửa ghế lái, lên xe đạp ga phóng ra ngoài.
Lời này khiến lòng Tô Lam dậy sóng, nhìn theo chiếc xe vừa phóng ra ngoài, giậm chân, quay lưng đi vào lối vào hành lang.
Tiếng chuông…
Vào lúc này, điện thoại để trong túi tạp dề vang lên.
Tâm tình Tô Lam không được tốt, móc điện thoại ra nhìn, chỉ thấy số điện thoại của mẹ, chỉ có thể ổn định lại cảm xúc của mình rồi mới nghe điện thoại.
“Lam Lam, có chuyện rồi, nhanh đi với mẹ một chuyến!” Điện thoại vừa kết nối, giọng gấp gáp của mẹ truyền đến từ đầu dây bên kia.
Vừa nghe nói vậy, Tô Lam nhanh chóng hỏi: “Mẹ, xảy ra chuyện gì rồi?”
“Là… là Yên Yên…” Sở Thanh Diên lo lắng đến mức không nói nên lời.
Nghe mức độ lo lắng trong lời nói của mẹ, lòng Tô Lam linh tính có chuyện xảy ra, vội vàng hỏi: “Mẹ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi? Mẹ nói từ từ thôi.”
“Yên Yên… Yên Yên mang theo Chi Chi đi nhảy sông rồi!” Đầu lưỡi của Sở Thanh Diên không cong lại được.
Nghe vậy, cả đầu óc của Tô Lam tê dại đi, ngơ ra một lúc, mới lo lắng hỏi: “Bọn họ bây giờ ở đâu?”
“Ở… ở trên cây cầu lớn của công viên ven sông.” Sở Thanh Diên khóc trả lời.
“Con qua đó ngay.” Nói xong, Tô Lam cất điện thoại đi chạy thẳng ra khỏi chung cư. Chạy ra khỏi chung cư, Tô Lam vội vàng nhìn trái phải, không thấy một chiếc xe taxi nào cả, bất giác nghĩ đến những con kiến trên chảo nóng, lòng nghĩ: Phải làm sao bây giờ? Tô Yên thì còn đỡ, Chi Chi còn nhỏ như vậy, lỡ như nhảy xuống sông rồi, muốn cứu lên cũng là chuyện khó hơn lên trời!
Lúc này, Tô Lam nhìn thấy Lâm Minh từ nhà vệ sinh công cộng của chung cư đi ra, lại đảo mắt nhìn, chỉ thấy có một chiếc xe Bentley màu đen của Quan Triều Viễn đậu bên cạnh chung cư.
Tô Lam không để ý đến việc mới cãi nhau với người ta xong, chạy thẳng một mạch đến trước chiếc Bentley, mở cửa ghế phụ ngồi vào xe.
Lúc này, Quan Triều Viễn đang ngồi ở ghế lái nhìn thấy Tô Lam đột nhiên lên xe, ngơ ra một lúc.
Tô Lam nói thẳng: “Nhanh đưa tôi đến cầu lớn của công viên ven sông!”
Nghe vậy, Quan Triều Viễn nhíu mày, cảm thấy cô có chút khác thường, nhưng lửa giận ban nãy vẫn chưa tiêu hết, lạnh giọng nói: “Tôi cũng không phải tài xế của em, vì sao phải nghe em sai khiến?”
Lúc này Tô Lam vô cùng khinh thường người đàn ông thù dai này, nhưng bây giờ mình đang cần người ta, phải buông xuống mặt mũi, dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Quan Triều Viễn nói: “Tôi có việc gấp, phải đến công viên ven sông lập tức.”
“Đó là chuyện của em, tôi còn phải đi hẹn hò đây.” Nhìn dáng vẻ đã mềm yếu của Tô Lam, lòng Quan Triều Viễn tuy đã mềm rồi, nhưng vẫn cứng miệng.
Tô Lam nghĩ đến Tô Yên và Chi Chi lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng, tự nhiên không còn hơi chấp nhất với Quan Triều Viễn nữa, tình huống cấp bách, giơ tay nắm lấy cánh tay của Quan Triều Viễn nói lớn: “Em gái tôi ôm con đi nhảy sông, anh mau đưa tôi qua đó!”
Lúc này, Tô Lam lo lắng đến mức chảy nước mắt. Tuy rằng mấy năm này, Tô Yên không coi cô như chị ruột, còn gây phiền phức cho cô, tình cảm chị em của họ gần như đã rạn nứt, nhưng dù sao một giọt máu đào hơn ao nước lã, Tô Lam lúc này cảm nhận được sâu sắc nhịp tim của mình đập vô cùng mạnh, còn tràn ngập nỗi sợ và lo lắng.
Nghe vậy, ánh mắt u ám của Quan Triều Viễn đen lại, lập tức khởi động xe, đạp chân ga, xe lại phóng ra ngoài! Lúc này, Lâm Minh đang đứng bên cạnh xe đợi không kìm được nhíu mày, vốn dĩ anh muốn tránh đi một lát, để thời gian và không gian lại cho hai người đang giận dỗi này, nhưng chưa từng nghĩ là hai người họ lại lái xe đi, vứt cậu ta lại một mình.
Nhưng mà nghĩ lại có lẽ tổng giám đốc Quan và cô Tô lần này có thể là sẽ làm lành cũng không chừng, xem ra tối nay thời gian của anh ta thuộc về chính mình rồi, vì thế nhàn nhã vô tư đi dạo trên đường…
Xe lái rất nhanh, sắc trời đã sập tối, đúng vào giờ cao điểm, nhưng Quan Triều Viễn vẫn luôn đạp mạnh chân ga.
Anh liên tục quay đầu nhìn Tô Lam đang ngồi ở ghế phụ, chỉ thấy đôi mày cô nhíu chặt lại, đôi tay lo lắng dính chặt vào nhau, khóe mắt có nước mắt rơi xuống không ngừng.
“Đang yên đang lành sao em em lại đi nhảy sông?” Quan Triều Viễn vừa lái xe vừa chau mày hỏi.
Tô Lam không thèm nhìn anh, tùy tiện trả lời: “Còn không phải là gặp được một người đàn ông vô trách nhiệm!”
Nghe vậy, Quan Triều Viễn ngơ ra, rồi nói: “Vậy thì cũng không thể ôm con đi nhảy sông được, không xứng để làm mẹ quá rồi.” Tuy rằng lúc này trong lòng Tô Lam cũng nghĩ giống như Quan Triều Viễn, dù sao thì đứa trẻ vô tội, cho dù Tô Lam có chịu uất ức đến mấy, cô cũng không đem tính mạng của con mình ra đùa được.