“Nghe nói gần đây có một bộ phim tình cảm có doanh số bán vé rất cao, chúng ta ăn cơm xong thì đi xem đi.” Quan Triều Viễn cười, nhìn Tô Lam một cái.
“Phim tình cảm? Không phải là anh không thích loại phim sướt mướt này sao?” Tô Lam nâng cằm lên, tò mò nhìn anh.
Đảo mắt, Quan Triều Viễn nắm tay cô, nói: “Không phải em thích sao? Hôm nay anh nhường em, lần sau đến lượt em nhường anh nhé.”
Nghe vậy, Tô Lam cười, nói: “Được, lần sau em sẽ xem phim hành động với anh.”
Đêm nay, Quan Triều Viễn định ăn bữa tối dưới ánh nến, không những có hoa tươi và rượu ngon mà còn có một người chơi vi-ô-lông đứng ở trước bàn ăn đàn cho bọn họ nghe.
Trên bàn cơm, rượu đỏ, hoa hồng, bò bít-tết và món điểm tâm ngọt đã tạo thành một bức tranh xinh đẹp, cùng với tiếng diễn tấu đàn vi-ô-lông du dương vang lên mỗi một góc nhỏ trong nhà hàng.
Tô Lam thấy xung quanh có không người chú ý tới bọn họ, bầu không khí hạnh phúc bao trùm khắp người cô.
“Thích không?” Quan Triều Viễn mặc một chiếc áo sơ mi trắng, ngồi ở chỗ kia, ánh mắt trầm thấp nhìn Tô Lam.
Tô Lam nghiêng người đi về phía trước, hỏi nhỏ: “Thuê anh ta diễn tấu một khúc mất bao nhiêu tiền vậy?”
Nghe vậy, Quan Triều Viễn lườm cô một cái: “Em ăn nói thô tục vậy!”
“Em chính là người thô tục, đâu được thanh nhã như anh?” Tô Lam trừng mắt nói.
Lúc này, một khúc diễn tấu đã kết thúc, người chơi đàn vi-ô-lông cất nhạc khí đi, cúi chào rồi lui về phía sau.
Lúc này, Quan Triều Viễn cầm lấy dĩa ăn để ăn bò bít-tết.
Tô Lam lại bắt lấy tay anh, anh nghi ngờ ngẩng đầu, cô cũng cười gian xảo, nói: “Người thanh cao không cần ăn cơm, cũng không cần đi WC, làm mấy chuyện đó xấu mặt lắm.”
Quan Triều Viễn nhếch miệng, dùng ánh mắt cưng chiều và bất lực nhìn Tô Lam, nói: “Em đó, đúng là dùng hai chữ để hình dung em.”
“Tầm thường?” Tô Lam cười nói.
“Nhưng anh lại thích tầm thường, thấy mấy dáng vẻ kệch cỡm kia, anh lại thấy buồn nôn.” Quan Triều Viễn quét mắt qua mấy vị khách cách đó không xa.
Những người phụ nữ kia đều ăn mặc, trang điểm xinh đẹp giống như đang đi dự tiệc rượu, đi thảm đỏ vậy, thậm chí còn có người ăn mặc rất gợi cảm, trang điểm đậm để được xinh đẹp.
Chỉ có Tô Lam mặc đồ công sở, tuy rằng bộ đồ nghiêm túc thế nhưng có hơi quê mùa và bảo thủ, thật sự là hoàn toàn khác biệt với bầu không khí ở đây.
“Điều này nói rõ rằng ánh mắt của anh rất tốt!” Tô Lam cười nói.
“Đúng, vì anh có mắt nhìn người.” Quan Triều Viễn nắm tay của cô.
Tô Lam hé miệng cười cười, cảm giác đấu võ mồm với anh cũng là một loại hạnh phúc, có lẽ cho dù làm cái gì, chỉ cần có thể ở cùng với anh, trái tim của cô sẽ được lấp đầy hạnh phúc.
Sau khi ăn xong, bọn họ đi xem một bộ phim tình cảm.
Tô Lam không nhớ rõ bao lâu rồi họ chưa ôn lại chuyện xưa. Hai người ngồi ở ghế tình nhân, cô dựa sát bên tay anh, mười ngón tay đan xen với tay anh, lẳng lặng hưởng thụ tất cả mọi thứ trước mắt…
Ban đêm, chẳng mấy chốc đã mười một giờ, Tô Lam và Quan Triều Viễn mới rón rén trở về.
Trong phòng khách chỉ còn ánh đèn lờ mờ của đèn ngủ.
Tô Lam và Quan Triều Viễn vừa đi vừa không dám tạo ra tiếng động, sợ đánh thức Minh An và Xuân Xuân đang ngủ trong phòng.
“Em đi xem bọn nhỏ.” Tô Lam nói nhỏ.
Quan Triều Viễn cũng nắm lấy tay của cô: “Bọn nhỏ ngủ rồi, không cần đánh thức chúng nữa, ngày mai đến xem bọn nó sau.”
“Ừm.” Tô Lam nhẹ nhàng gật đầu.
Sau đó, hai người vừa định lên lầu.
Không ngờ, đột nhiên đèn trong phòng khách sáng lên!
Tô Lam và Quan Triều Viễn giật mình quay đầu, bỗng thấy Minh An mặc đồ ngủ đứng sau lưng bọn họ.
“Minh An, sao con vẫn chưa ngủ?” Thấy Minh An, Tô Lam vội vàng đi tới.
“Ma mi, mẹ với ba đi đâu vậy? Con đã đợi cả một buổi tối mà hai người vẫn chưa về.” Minh An chu cái miệng nhỏ nhắn lên, tỏ vẻ ấm ức.
Thấy dáng vẻ của Minh An như vậy, trong lòng Tô Lam rất áy náy, cô ngồi xổm xuống nắm chặt bờ vai của cậu bé, cười nói: “Minh An, đêm nay ba và ma mi phải đi họp, con ngoan ngoãn đi ngủ đi, ngày mai còn phải đến nhà trẻ nữa.”
“Ma mi, ngày mai là ngày nghỉ, không cần đi học.” Minh An nói.
“Đúng rồi, ma mi quên mất, ngày mai là thứ bảy.” Tô Lam vỗ đầu, cảm giác cô bắt đầu mơ hồ.
“Ma mi, lần trước mẹ có nói tối thứ sáu sẽ dẫn con và Xuân Xuân đi ăn Kentucky Fried Chicken đấy, có phải mẹ đã quên rồi đúng không?” Minh An tội nghiệp hỏi.
Nghe cậu bé nói như thế, trong lòng Tô Lam tự trách bản thân, đúng là mấy hôm trước cô có nói như vậy, nhưng cô lại quên mất hôm nay là thứ sáu.
“Minh An, xin lỗi con, hôm nay ma mi có việc nên quên mất, hay là như thế này, ngày mai là thứ bảy, ma mi sẽ đưa con và Xuân Xuân đi chơi, sau đó buổi trưa chúng ta sẽ đi ăn Kentucky Fried Chicken, được không?” Tô Lam thật sự là không chịu nổi khi thấy dáng vẻ tội nghiệp của Minh An, hơn nữa trong lòng cô cũng có chút tự trách bản thân, gần đây cô bận rộn công việc, thật sự cô đã dành quá ít thời gian cho bọn trẻ.
“Ma mi, lần này mẹ không được nuốt lời!” Tuy Minh An rất phấn khích, thế nhưng vẻ mặt cậu bé vẫn có chút lo lắng.
“Lần này nhất định ma mi sẽ giữ lời hứa.” Tô Lam son sắt cam đoan với cậu bé.
Lúc này, Quan Triều Viễn đã đi tới, xoa đầu Minh An rồi nói: “Ngày mai ba cũng cùng đi với các con.”
“Thật sao? Thật tốt quá!” Nghe Quan Triều Viễn nói anh cũng sẽ đi cùng, Minh An trực tiếp vỗ tay vì quá vui.
“Nhưng bây giờ con phải lập tức đi ngủ ngay, nếu không sáng mai con sẽ không dậy nổi đâu.” Quan Triều Viễn cười nói.
“Con sẽ đi ngủ ngay bây giờ!” Còn chưa nói hết câu, Minh An đã xoay người chạy vào phòng ngủ, đóng cửa phòng lại.
Nhìn cánh cửa đã bị đóng, Tô Lam quay đầu nhìn Quan Triều Viễn, tự trách: “Hôm nay em lại quên mất chuyện đó, hại con phải chờ em một buổi tối, em không phải là một người mẹ tốt!”
Quan Triều Viễn đi lên an ủi: “Đêm nay, coi như em là một người vợ tốt, ngày mai em tiếp tục làm một người mẹ tốt.”
Nghe vậy, Tô Lam ngước mắt nói: “Bây giờ em chỉ là vợ cũ của anh mà thôi.”
“Thứ hai chúng ta đi đăng ký kết hôn nhé?” Đột nhiên Quan Triều Viễn giữ chặt tay Tô Lam, nói.
Nghe anh nói như thế, Tô Lam sững sờ, chưa kịp phản ứng.
Sau một lúc, Quan Triều Viễn xoay người ôm ngang cô lên.
Tô Lam cảm giác thân thể của cô bị nhấc lên, sau đó đầu cô có chút choáng váng, cô vội vàng dùng hai tay ôm lấy cổ của anh, nói nhỏ: “Anh đang làm gì thế?”
Quan Triều Viễn lại không trả lời, anh nở nụ cười mê hoặc, sau đó xoay người ôm cô lên lầu.
Thấy dáng vẻ gấp gáp của anh, mặt Tô Lam đỏ lên, sau đó cô chôn đầu trên vai của anh.
Tuy rằng hôm nay đã quyết định ngừng chiến, thế nhưng chuyện này cũng không giống ý định bạn đầu của cô. Nhưng chỉ cần anh yêu cầu, làm sao cô có thể từ chối?
Tô Lam bị Quan Triều Viễn ôm vào phòng ngủ chính, cô nhắm mắt lại, nghĩ thầm nhất định anh sẽ nhẹ nhàng đặt cô trên giường lớn, sau đó sẽ nhiệt tình với cô…
Thế nhưng, lần này cô cảm giác chân của mình chạm vào mặt phẳng trước, cô nghi ngờ mở hai mắt ra thì thấy anh nhẹ nhàng đặt cô xuống.
Sau khi đứng vững, Tô Lam ngước mắt, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Quan Triều Viễn cao hơn cô một cái đầu.