Mục lục
Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi! Test
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vẻ mặt Tô Mạnh Cương vui tươi tiến lên nói với Tô Lam: “Con gái à, mấy ngày nay ba tìm khắp nơi mà không thấy mẹ con với em gái con đâu. Nghe nói con mở một văn phòng kế toán ở trong này nên ba đến đây tìm con.”

Khi nói chuyện, đôi mắt của Tô Mạnh Cương thế mà lại đỏ lên. Tô Lam thật sự rất khâm phục tài diễn trò của ông ta. Tình cảm giữa mình và ông ta sâu đậm như vậy luôn à?

“Ai nói cho ông biết tôi mở công ty ở trong này?” Tô Lam lạnh lùng hỏi.

Thật ra trong lòng Tô Lam đã có đáp án rồi. Đại khái là Hồ Tinh hoặc Hồ Mỹ Ngọc nói cho ông ta chứ gì? Dù sao thì Hồ Mỹ Ngọc cũng buôn bán đối diện cửa công ty cô. Chẳng qua chẳng lẽ ông ta không hận hai mẹ con nhà kia? Sao còn có thể qua lại với bọn họ được chứ?

Tô Mạnh Cương sửng sốt một lúc rồi nói: “Trước đây là hàng xóm nói cho ba biết. Ai cũng nói bây giờ con có năng lực, tự mình đi mở công ty, còn nói sau này ba sẽ được hưởng phúc.”

Nghe thấy lời này, trong lòng Tô Lam tức giận. Cô trực tiếp xoay người ngồi xuống một cái ghế rồi nói: “Tôi mặc vàng mang bạc gì cũng là chuyện của tôi, hình như chẳng liên quan đến ông thì phải mà?”

“Đứa nhỏ này, sao lại nói với ba như vậy? Dù sao thì ba cũng là ba con mà!” Mặc dù Tô Mạnh Cương ngại ngùng nhưng vẫn chẳng biết xấu hổ như cũ.

“Sau này đừng nói những lời này nữa, tôi và ông đã đoạn tuyệt quan hệ từ lâu rồi. Tôi chẳng có quan hệ gì với ông cả!” Vẻ mặt Tô Lam lạnh như băng, chẳng có chút độ ấm nào.

Lúc này, Tô Mạnh Cương thấy Tô Lam chẳng có chút lung lay nào thì trực tiếp mở miệng chửi: “Tô Lam, mày là đồ con gái bất hiếu vong ân phụ nghĩa. Tao là ba ruột đã sinh ra mày nuôi nấng mày. Bây giờ mày sống tốt quá nên không nhận ba nữa hả? Để cho ai đến phân xử cũng là mày không đúng! Mày còn mở công ty làm ăn đấy, thế mà ngay cả ba cũng không nhận, ai còn dám làm ăn với mày nữa? Mày là đồ khốn nạn chỉ biết mỗi lợi ích, lòng tham không đáy, vong ân phụ nghĩa!”

Tô Mạnh Cương vừa mắng vừa đứng bên cửa, hơn nữa giọng ông ta còn rất lớn, cố ý muốn cho những người lui tới làm ăn ở khu vực xung quanh nghe được, muốn dùng điều này để ép Tô Lam đi vào khuôn khổ. Dù sao thì bây giờ Tô Lam cũng mở một công ty, rất cần mặt mũi.

Đương nhiên là Tô Lam biết lòng dạ rắn rết của ông ta, thế nên cô vẫn cứ thản nhiên. Ông ta muốn làm thì cứ làm, thị phi đúng sai đều có công luận, một khi bị người như vậy bắt cóc đạo đức thì đời này cũng đừng mong có thể tránh khỏi ông ta.

Kiều Tâm và Tiểu Ninh thấy thế thì nhanh chóng đi lên khuyên bảo. Mặc dù công ty nhỏ nhưng cũng phải giữ hình tượng.

“Ông nói Tô Lam là con gái ông, vậy mà ông làm nhục danh tiếng của cô ấy như vậy đó hả? Ông đứng trong này la hét là đang tự hạ thấp hình ảnh của bản thân, còn ai tin lời ông nói nữa chứ?”

“Tin hay không thì việc tao là ba ruột của cô ta cũng là sự thật. Cho dù trước kia tao ly hôn với mẹ cô ta thì tao cũng đã nuôi cô ta nhiều năm, không có công lao cũng có khổ lao chứ? Bây giờ cô ta không thèm nhận người thân, quả thật là trời đất không dung!” Tô Mạnh Cương dọa nạt.

Nghe thấy lời này, phổi Tô Lam bị tức giận làm cho phình lên!

Tô Lam chỉ vào Kiều Tâm và Tiểu Ninh rồi nói: “Cứ để ông ta tùy tiện nói cho đã đi, tôi sẽ không để ý, dù sao thì ở trong lòng tôi ba tôi đã chết từ lâu rồi! Nếu ông ta làm ầm ĩ thì gọi bảo vệ.”

Nói xong một câu cuối cùng, đôi mắt Tô Lam cũng đỏ lên.

Có làm sao cô cũng không thể nào quên được những khổ sở đã phải chịu trước đây. Những ngày chua xót mười mấy năm của cô cùng em gái và mẹ, bây giờ ngẫm lại mới thấy mà kinh.

“Mày… mày thật sự là lòng lang dạ sói. Sau này ngày nào tao cũng ngồi trước cửa chửi. Tao… tao xem sau này mày bàn chuyện làm ăn kiểu gì!” Tô Mạnh Cương khí thế khốn nạn trực tiếp ngồi xuống sàn trước cửa.

Nhìn thấy Tô Mạnh Cương khóc lóc om sòm ở cửa, Tô Lam phiền chán đỡ đầu, cảm giác đầu rất đau. Kiều Tâm và Tiểu Ninh bên cạnh hai mặt nhìn nhau, chẳng có chút biện pháp nào với Tô Mạnh Cương này.

“Tô Lam, vậy phải làm sao bây giờ?” Sau đó Kiều Tâm đi tới trước mặt Tô Lam, thấp giọng hỏi.

Tô Lam chỉ có thể làm bộ như không thèm quan tâm nói: “Còn có thể làm sao bây giờ nữa? Theo ông ta đi thôi. Chẳng phải ông ta bằng lòng làm ầm ĩ sao? Cùng lắm thì chúng ta không làm ăn là được.”

“Như vậy sao được chứ?” Nghe vậy, Kiều Tâm nhíu mày lại.

“Có chuyện gì thế này? Làm ầm ĩ trước cửa công ty người ta, Lâm Minh, báo công an nhanh!” Lúc này, ngoài cửa bỗng truyền tới một giọng nam quen thuộc.

Tô Lam ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Quan Triều Viễn đến đây, phía sau còn có Lâm Minh đi theo.

“Vâng!” Lâm Minh lập tức rút điện thoại di động ra báo công an.

Tô Mạnh Cương ngồi ở cửa ngẩng đầu nhìn, thấy là Quan Triều Viễn và người hầu của anh thì tiếp tục chơi xấu nói: “Cảnh sát có đến đây cũng vô dụng thôi. Đây là việc nhà của chúng tao, chưa thấy tình huống ba đến tìm con gái mà cảnh sát còn muốn ngăn cản đấy!”

Nghe ông ta nói vậy, khóe miệng Quan Triều Viễn cong lên một nụ cười lạnh. Sau đó anh ngồi xổm xuống nhìn Tô Mạnh Cương rồi nói: “Ông có tin tôi có thể cho cảnh sát bắt giam ông ngay lập tức không? Tội danh là ảnh hưởng đến trật tự cuộc sống bình thường của người khác. Mặc dù ông cũng không cần chờ trong đó quá lâu, cũng chỉ tầm nửa năm thôi, nhưng tôi thấy tuổi của ông cũng không còn trẻ nữa, nửa tháng này ở trong đó sợ là không chịu nổi. Tôi có thể để ông được ghép phòng với phạm nhân hung ác, dạy dỗ ông trong đó dễ dàng hơn chút!”

Lời này nhanh chóng khiến Tô Mạnh Cương sợ hãi. Quan Triều Viễn có tiền có thế, lời này chắc chắn không phải để hù dọa ông ta. Thế nên ngay sau đó, thái độ của Tô Mạnh Cương bớt đi rất nhiều.

“Cậu… chẳng phải cậu chia tay với Tô Lam rồi sao? Sao cậu còn tới đây nữa?” Trong lòng Tô Mạnh Cương đang lo lắng nên nói chuyện cũng không lưu loát như vừa rồi.

“Tôi và Tô Lam từ trước đến nay đều chưa từng chia tay, hơn nữa chúng tôi sẽ phục hôn nhanh thôi.” Quan Triều Viễn cười nói.

Tô Lam bên cạnh có hơi sốt ruột. Bây giờ cô trốn Tô Mạnh Cương còn không kịp, thế mà anh lại nói trước với ông ta rằng bọn họ sẽ phục hôn. Sau này chắc chắn Tô Mạnh Cương sẽ lại chặn cô lại.

Nghe thấy lời này, Tô Mạnh Cương lập tức vui vẻ ra mặt: “Con rể à, con bé Tô Lam kia đời trước tu được phúc khí gì mà lại tìm được một con rùa vàng như cậu vậy chứ… Thế mà lại có thể gả cho người danh giá như cậu.”

Sau đó Quan Triều Viễn đứng thẳng người lên, cúi đầu cảnh cáo với Tô Mạnh Cương đang ngồi dưới đất: “Biết là được rồi, sau này đứng đến dây dưa với cô ấy nữa, nếu không tôi sẽ không tha cho ông đâu!”

Lúc này Tô Mạnh Cương lập tức đổi sang khuôn mặt tội nghiệp cầu xin Quan Triều Viễn: “Con rể à, ba cũng thật sự hết cách rồi nên mới đến tìm con gái ba đấy chứ. Bây giờ tuổi ba cũng không còn trẻ nữa, lại còn có bệnh cao huyết áp. Bây giờ ngay cả chỗ ở ba cũng không có. Con xem quần áo của ba đã rất nhiều ngày rồi không thay này. Bây giờ ba chỉ có thể ngủ dưới gầm cầu, mấy ngày nữa đã là mùa đông rồi, lỡ như ba bị đông chết thì sao đây? Ba cũng muốn có mặt mũi chứ, nếu không cũng sẽ không tới nơi này để bị mất mặt…”

Nói tới đây, Tô Mạnh Cương thế mà lại còn nước mắt lưng tròng.

Nhìn chằm chằm vào Tô Mạnh Cương, Quan Triều Viễn cho Lâm Minh một ánh mắt.

Lâm Minh nhanh chóng hiểu ý lấy một xấp nhân dân tệ từ trong túi ra đưa tới tay Tô Mạnh Cương.

“Đây là một vạn tệ. Ông tìm chỗ để ở trước đi.” Quan Triều Viễn nói với Tô Mạnh Cương.

“Con rể, con đúng là một người lương thiện mà!” Nhìn thấy một vạn đồng kia, trên mặt Tô Mạnh Cương tràn ngập sự phấn khởi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK