Nghe vậy, Tô Lam không khỏi cảm thán Trịnh Hạo thông minh.
Sau đó, Tô Lam bèn nói thẳng luôn: “Anh đoán đúng, bây giờ cảm xúc của Tô Yên rất không ổn định, cả ngày chỉ ôm lấy ảnh chụp của Chi Chi, con bé đã đến nhà ba mẹ anh tìm Chi Chi rất nhiều lần, nhưng lần nào cũng không có ai ở nhà.”
Quả nhiên Trịnh Hạo do dự một lát mới nói: “Tô Lam, nói thật cho cô biết vậy, ba mẹ tôi đã dẫn theo Chi Chi ra nước ngoài, lần này không phải là đi du lịch, mà là trực tiếp định cư ở nước ngoài, Chi Chi đã đi nhà trẻ ở bên kia rồi.”
Nghe thấy lời này, Tô Lam nhíu mày, sốt ruột nói: “Anh nói gì? Chi Chi định cư ở nước ngoài? Trịnh Hạo, sao anh có thể chưa hỏi ý kiến của Tô Yên mà đã tự ý quyết định chứ? Anh làm như vậy thật sự rất quá đáng!”
Tô Lam không thể tưởng tượng nổi, không ngờ ba mẹ của Trịnh Hạo lại có thể làm như vậy, thế này thì Tô Yên làm sao chấp nhận được?
Trịnh Hạo vẫn bình tĩnh nói: “Tô Lam, tôi đây cũng là bất đắc dĩ, cô cũng thấy tình hình của Tô Yên rồi đó, tư tưởng của cô ta quá cực đoan, sẽ tạo nên ảnh hưởng không tốt đối với Chi Chi, hơn nữa bây giờ Chi Chi rất nhát gan, tính cách vô cùng yếu đuối, chẳng lẽ đây không phải kiệt tác của Tô Yên trong hai năm nay ư? Tóm lại, tôi sẽ không để cho con gái của tôi phải chịu thêm chút ảnh hưởng tiêu cực nào nữa. Thật ra, nếu như cô ta để tâm đến Chi Chi thì lúc trước cô ta sẽ không chủ động từ bỏ quyền nuôi dưỡng Chi Chi, đồng thời còn không đưa một khoản tiền nuôi dưỡng nào, cô ta vốn không xứng làm một người mẹ!”
Lúc này, sau khi nghe thấy tin tức Chi Chi định cư ở nước ngoài, Sở Thanh Diên ở bên cạnh sốt ruột đến mức đứng lên: “Trịnh Hạo nói gì cơ? Chi Chi định cư ở nước ngoài? Chuyện này sao có thể chứ?”
Nhưng mà Tô Lam lại không phản bác được những lời mà Trịnh Hạo nói, cô vốn không có gì để nói, nhưng cô lại không thể không khiển trách hành vi của anh ta.
“Trịnh Hạo, những lời anh nói đều đúng, nhưng dù sao Tô Yên cũng là mẹ của Chi Chi, con bé là người cho Chi Chi sinh mệnh, anh…” Tô Lam còn chưa nói hết lời, đầu bên kia đã cúp điện thoại.
“Alo? Alo?” Tô Lam alo mấy tiếng với điện thoại, nhưng điện thoại đã cúp từ lâu.
“Cái thằng Trịnh Hạo này sao có thể như vậy chứ?” Sở Thanh Diên quýnh đến độ hai tay nắm chặt, không biết nên nói chuyện này với Tô Yên như thế nào.
“Mẹ…” Tô Lam đang định nói gì đó.
Cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra, Tô Yên ngẩn người đi ra.
Cô ta giơ tay nắm lấy bả vai Tô Lam, dùng sức rất lớn, hơn nữa cảm xúc rất kích động: “Chị vừa nói cái gì? Ba mẹ của Trịnh Hạo dẫn Chi Chi đi định cư ở nước ngoài? Có đúng không?”
“Chuyện này…” Đối mặt với Tô Yên đang kích động, Tô Lam không biết nên trả lời như thế nào.
Tô Yên nắm chặt bả vai Tô Lam, ra sức lắc: “Chị mau nói cho em biết! Nói cho em biết đi!”
“Đúng vậy.” Tô Lam bị lắc đến choáng váng, vội vàng gật đầu một cái.
Nghe thấy lời này, Tô Yên lập tức bị kích thích, giơ tay túm lấy tóc của mình, đồng thời kêu lên một tiếng: “A…”
Sau đó vừa kêu gào Chi Chi vừa chạy vào phòng: “Chi Chi, con của tôi!”
Sở Thanh Diên thấy vậy thì vội vàng trách cứ Tô Lam: “Sao con lại nói cho con bé biết chứ?”
“Mẹ, chuyện như vậy vốn không che giấu được, biết đâu nói cho con bé, con bé sẽ đối mặt với hiện thực.” Tô Lam nhíu mày nói.
Một lát sau, Sở Thanh Diên đuổi tới cửa phòng ngủ, nhìn thấy Tô Yên tựa vào đầu giường, trong lòng ôm một con búp bê vải, vẻ mặt dại ra, nhưng ít nhất là cô ta đã yên tĩnh lại.
Sở Thanh Diên kéo Tô Lam lên sân thượng nói chuyện, không muốn để Tô Yên nghe thấy rồi lại bị kích thích nữa.
“Lam Lam, con nói xem liệu chúng ta có thể nghe ngóng được địa chỉ của Chi Chi ở nước ngoài không? Nếu chúng ta dẫn Yên Yên ra nước ngoài tìm Chi Chi thì có được không?” Sở Thanh Diên cau mày hỏi.
Nghe vậy, Tô Lam cúi đầu suy nghĩ một lát mới trả lời: “Mẹ, ba mẹ của Trịnh Hạo đi trong âm thần, có lẽ là không muốn để chúng ta biết hướng đi của Chi Chi. Cho dù chúng ta tìm người điều tra được Chi Chi đi nước nào, nhưng cũng rất khó tìm được địa chỉ cụ thể của con bé. Hơn nữa tìm được thì thế nào? Để Tô Yên gặp mặt Chi Chi một lần, con nghĩ cũng chẳng có tác dụng bao lớn đối với bệnh tình của em ấy, bây giờ quan trọng nhất là chữa bệnh cho Tô Yên, để em ấy nhanh chóng khôi phục bình thường, đến lúc đó hẵng kiện ra tòa, dù thế nào đi chăng nữa, Tô Yên cũng nên có quyền được thăm Chi Chi.”
“Cũng chỉ có thể như vậy thôi, vậy con mau trở về tìm Triều Viễn giúp đỡ chuyện viện điều dưỡng.” Sở Thanh Diên căn dặn.
“Dạ.” Tô Lam khẽ gật đầu.
Ra khỏi nhà Tô Yên, Tô Lam lập tức nhíu chặt lông mày.
Bây giờ quan hệ giữa cô và Quan Triều Viễn căng thẳng như vậy, làm sao cô mở miệng nhờ anh giúp đỡ được chứ?
Tô Lam không gọi xe taxi, mà là đi bộ trở về công ty.
Ngồi trước bàn làm việc, Tô Lam đang rầu rĩ chuyện Tô Yên đi viện điều dưỡng, điện thoại trên bàn làm việc bỗng nhiên đổ chuông.
“Xin chào, Văn phòng Kế toán Tô Lam xin nghe.” Tô Lam cầm điện thoại lên và nói.
“Tổng giám đốc Tô, tôi là Lý Chấn Phong đây.” Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nam.
Nghe thấy cái tên này, Tô Lam vội cười nói: “Là Tổng giám đốc Lý à? Chào ông, chào ông.”
Lý Chấn Phong chính là ông chủ của một công ty nhỏ mà tối hôm qua từng ăn cơm đi hát với các cô.
“Tổng giám đốc Tô, tôi muốn hỏi là vụ án đó của công ty chúng tôi làm đến đâu rồi?” Tổng giám đốc Lý cười nói.
“Ngày mai là có thể hoàn thành, đến lúc đó tôi sẽ cử người đưa bản dự án qua cho ông ngay.” Tô Lam vội vàng nói.
“Được, Tổng giám đốc Tô đúng là làm việc như sấm rền gió cuốn.” Tổng giám đốc Lý nói hai câu khách sáo.
Lúc này, trong lòng Tô Lam chợt nảy ra một ý nghĩ.
Tuy rằng Lý Chấn Phong này chỉ là tổng giám đốc của một công ty nhỏ, nhưng là người sinh ra và lớn lên ở Giang Châu, cũng có một chút quan hệ, hơn nữa tính tình rất phóng khoáng, lấy việc giúp người khác làm niềm vui, chi bằng có thể hỏi thử xem ông ta có quan hệ với viện điều dưỡng ở Nam Giao Giang Châu hay không.
Cô ra quyết định, tuy rằng chuyện này trái với nguyên tắc làm việc của Tô Lam, nhưng bây giờ là giai đoạn đặc biệt, cũng không lo được nhiều như vậy nữa.
Sau đó, Tô Lam bèn cười nói: “Tổng giám đốc Lý, tôi có chuyện muốn nhờ ông giúp đỡ, nhưng mà lại ngại mở miệng, có điều tôi biết ông là người phóng khoáng, vui vẻ giúp đỡ người khác, vậy nên hôm nay cũng chỉ có thể mặt dày mở miệng.”
Quả nhiên Tổng giám đốc Lý cười ha ha nói: “Tổng giám đốc Tô, tôi rất tán thưởng cô, có chuyện gì cứ nói, chỉ cần là chuyện tôi có thể giúp được thì nhất định sẽ giúp.”
Nghe vậy, Tô Lam mừng rỡ nói: “Bởi vì chuyện ly hôn mà em gái tôi bị kích thích, bác sĩ đề nghị chúng tôi đi đến một viện điều dưỡng chuyên điều trị bệnh tinh thần ở Nam Giao Giang Châu, nói là hoàn cảnh ở đó khá tốt, rất thích hợp để em gái tôi dưỡng bệnh, chỉ là nghe nói giường bệnh ở đó rất eo hẹp, vậy nên tôi muốn hỏi xem Tổng giám đốc Lý có người quen ở bên đó không?”
Tô Lam vừa dứt lời, Tổng giám đốc Lý ở đầu bên kia lập tức nói: “Viện điều dưỡng ở Nam Giao à, có, viện trưởng bên đó trùng hợp là bạn từ thuở tấm bé của tôi, chuyện này để tôi lo, tôi sẽ gọi điện thoại cho bạn tôi ngay, chuyện này tôi bảo đảm, không thành vấn đề!”
Nghe thấy lời này, Tô Lam vô cùng mừng rỡ, vội vàng nói: “Vậy thì cảm ơn Tổng giám đốc Lý, ngày khác tôi sẽ mời ông ăn cơm.”
“Chuyện nhỏ mà, không cần để bụng, cô cứ đợi tin tức của tôi đi.” Nói xong, đầu bên kia cúp điện thoại.