“Hu hu…” Quan Khởi Kỳ sầm mặt, Minh An lập tức dụi mắt bật khóc.
Tô Lam thấy thế, tình thương của mẹ trỗi dậy, cô vươn tay ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn của Minh An, ngẩng đầu nói với Quan Khởi Kỳ bằng giọng quở trách: “Anh nói nhỏ tiếng thôi, làm thằng bé sợ rồi này.”
Nghe Tô Lam phê bình, Quan Khởi Kỳ lúng túng, lập tức ngậm miệng.
Tô Lam vội dịu dàng dỗ dành cậu bé trong lòng: “Đừng khóc, giọng chú hơi lớn một chút, chúng ta mặc kệ chú nhé?”
“Vâng!” Tô Lam vừa dứt lời, Minh An lập tức cười rạng rỡ, đáp một chữ ‘vâng’.
Thấy cậu bé trước mặt nở nụ cười, Tô Lam cảm thấy cậu bé này cũng dễ khóc dễ cười thật, nhưng có thể là trẻ con đều vậy nên cũng không để tâm.
Nhưng ngay sau đó, lúc Tô Lam nhìn kỹ khuôn mặt của cậu bé này, trái tim cô như hẫng đi một nhịp.
Vì đường nét khuôn mặt của cậu bé này thật sự vô cùng quen thuộc, có cảm giác như đã từng quen, nhưng cô nhất thời không nhớ được đã thấy gương mặt này ở đâu.
“Bạn nhỏ, ba mẹ cháu đâu?” Tô Lam thầm nghĩ cậu bé chạy đi mất, chắc chắn ba mẹ cậu bé rất lo lắng, vẫn nên nghĩ cách đưa cậu bé về mới được.
“Ba ở bên kia!” Minh An giơ tay chỉ về phía ngã rẽ.
Tô Lam nhìn sang bên đó rồi đứng dậy nói với Quan Khởi Kỳ: “Anh ở đây đợi em một lát, em đứa thằng bé đi tìm ba nó.”
“Anh đi với em.” Quan Khởi Kỳ cau mày nói.
“Không cần đâu, anh ở đây đợi em là được rồi, em giao thằng bé cho ba nó rồi quay lại.” Tô Lam mỉm cười, sau đó nắm tay cậu bé đi về phía ngã rẽ.
“Bạn nhỏ, cháu tên là gì vậy?” Trên đường, Tô Lam cười hỏi.
“Con tên Minh An ạ.” Minh An ngẩng mặt đáp.
Nghe thế, Tô Lam không khỏi khựng lại.
Sau đó cô cúi đầu nhìn Minh An, trong lòng càng thêm ngờ vực.
Lúc này, cô mới nhận ra cậu bé này giống hệt Quan Triều Viễn, đường nét khuôn mặt cực kỳ giống.
Minh An? Lẽ nào cậu bé trước mắt là Minh An năm đó Quan Triều Viễn nhận nuôi?
Nhưng… nhưng sao cậu bé này lại giống Quan Triều Viễn đến thế? Chẳng phải anh nhận nuôi sao? Cậu bé với Quan Triều Viễn chắc không có quan hệ huyết thống chứ?
Trong đầu suy nghĩ lung tung, chẳng mấy chốc cô đã đến ngã rẽ.
Lúc này, Tô Lam cảnh giác dừng lại. Cô nhìn vào ngã rẽ yên tĩnh, không nhìn được bên đó, cô thầm nghĩ: Lẽ nào hôm nay Minh An cũng do Quan Triều Viễn sắp xếp?
Lúc đang do dự, Minh An kéo Tô Lam đi về phía trước.
Lúc này, Tô Lam cũng hơi ngỡ ngàng và luống cuống, vì nếu cậu bé trước mắt là Minh An, trái tim cô vẫn bị cậu bé ảnh hưởng, cô vẫn nhớ cảnh năm đó cậu bé vừa biết đi.
Sau khi vào ngã rẽ, Tô Lam nhìn thấy người đàn ông anh tuấn mặc áo gió màu đen đứng ở góc tường.
Anh đeo kính râm, cô không nhìn rõ ánh mắt của anh, nhưng nhìn thấy anh, chân vô vẫn mềm nhũn.
Cô giận mình lại mắc bẫy của anh, bị cậu bé đang nắm tay cô đưa đến trước mặt anh.
“Mẹ, đó là ba!” Lúc này Minh An chỉ tay về phía Quan Triều Viễn rồi nói.
Nghe thế, Tô Lam cau mày rồi cúi đầu nói với Minh An: “Không được gọi lung tung, dì không phải mẹ cháu.”
“Mẹ là mẹ con, mẹ chính là mẹ con!” Minh An tranh luận.
“Dì không phải!” Vẻ mặt Tô Lam nghiêm lại, thẹn quá hóa giận. Cô không phải tức giận với Minh an mà là tức giận với Quan Triều Viễn, cô không biết lần này anh lại giở trò gì? Nhưng lần này cô không sợ, bởi vì Quan Khởi Kỳ đứng bên kia của ngã rẽ, chỉ cần bây giờ cô la lớn một tiếng thì anh ấy sẽ lập tức chạy đến! Quan Triều Viễn đừng hòng làm chuyện xấu gì.
“Ba con nói mẹ chính là mẹ con!” Minh An cũng hơi lo lắng, hốc mắt lập tức đỏ lên.
Chuyện này cũng khó trách, cậu bé mong đợi mẹ đã lâu như vậy, bây giờ cuối cùng cũng tìm được mẹ rồi, nhưng mẹ lại không thừa nhận là mẹ của cậu bé, cậu bé lo đến nỗi sắp bật khóc.
Nhìn thấy nước mắt trong hốc mắt Minh An, trái tim Tô Lam lập tức mềm đi.
Thế nên cô không tiếp tục tranh luận với cậu bé này nữa, chỉ có thể đi thẳng về phía kẻ đầu têu.
Tô Lam đi tới chỗ cách Quan Triều Viễn một mét rồi dừng lại, cô vẫn hơi sợ anh.
“Quan Triều Viễn, anh dụ tôi đến đây là có ý gì?” Tô Lam giận dữ chất vấn.
Quan Triều Viễn đưa tay tháo kính xuống, day đầu mày, nói bằng giọng điệu như lẽ đương nhiên: “Ý vẫn chưa rõ ràng sao? Con trai nhớ em, thế nên tôi đưa thằng bé đến tìm em!”
Nghe thế, Tô Lam tức giận: “Là anh dạy thằng bé gọi tôi là mẹ đúng không?”
“Em vốn là mẹ của thằng bé!” Quan Triều Viễn nói với giọng điệu nặng nề.
“Quan Triều Viễn, anh đừng có nói linh tinh được không?” Tô Lam cảm thấy người trước mắt thật sự rất vô lý, hoàn toàn không thể nào nói lý với anh được.
“Tôi không nói linh tinh. Tô Lam, em nghe đây, thằng bé tên Minh An, là con trai của chúng ta!” Quan Triều Viễn hơi kích động, bước tới nắm lấy bả vai Tô Lam.
Nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của anh, Tô Lam ngoảnh đầu suy nghĩ, sau đó cúi đầu nhìn cậu bé gần như giống hệt với Quan Triều Viễn, trong lòng không khỏi nghi ngờ, rốt cuộc đây là chuyện gì? Ngay sau đó, Tô Lam đẩy tay Quan Triều Viễn đang giữ lấy cô ra, kiên định nói: “Quan Triều Viễn, anh lại đang tính toán âm mưu gì để ép tôi nhảy vào nữa? Nếu nói thằng bé là con anh thì tôi không nghi ngờ gì cả, nó giống hệt với anh, nhưng anh nói nó là con tôi, chuyện này chẳng phải rất nực cười sao?”
Lúc này Tô Lam xác định Quan Triều Viễn nói dối để lừa mình, cậu bé này giống anh như vậy, còn không biết là con của anh với người phụ nữ nào ấy chứ! Quan Triều Viễn biết chỉ dựa vào mấy câu thì cô sẽ không tin, thế nên anh bèn đưa tay ra không trung, nói: “Tô Lam, chuyện này rất phức tạp, một hai câu tôi không thể nói rõ được, chi bằng chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống nói cho rõ ràng được không?”
Nghe vậy, Tô Lam cười khẩy một tiếng: “Hừ, Quan Triều Viễn, tôi sẽ không bị anh lừa đâu. Bây giờ tôi rất bận, bận kết hôn với Quan Khởi Kỳ, anh vẫn nên đi tìm người phụ nữ khác để diễn kịch đi, tôi không rảnh để diễn vở kịch này với anh!”
Nói xong, Tô Lam xoay người bỏ đi.
Lúc này, Minh An nắm lấy vạt váy của Tô Lam, nói bằng giọng nài nỉ: “Mẹ ơi, mẹ nghe lời ba nhé?” Tô Lam đảo mắt nhìn cậu bé đáng yêu trước mắt, đặc biệt là đôi mắt to tròn đang lo lắng đến nỗi sắp rơi nước mắt, cô lại mềm lòng.