Chương 97
Không bao lâu sau, bố Lục nổi giận đùng đùng gọi điện thoại tới.
“Mày là đồ nghiệt tử, rốt cuộc đã làm chuyện tốt gì? Ngay cả cậu ruột mày mà mày cũng đắc tội! Bây giờ tập đoàn Kim Tuệ đã rút vốn, mày lập tức cút về nhà cho tao!”
Sáng ngày hôm sau, Khương Tuyết Nhu nhận được điện thoại của Lương Duy Phong gọi tới.
“Có thời gian không? Tôi muốn ăn trưa cùng với cô, cũng muốn cùng cô bàn chuyện về công trường biệt thự.”
“Được.”
“Tôi lái xe đến đón cô đi.” Lương Duy Phong ôn nhu nói: “Sợ là cô sẽ không biết đường đến nhà hàng.”
Khương Tuyết Nhu cũng để cho anh ta sắp xếp mọi chuyện.
Đúng mười hai giờ, Lương Duy Phong đúng lúc lái xe đến xuất hiện dưới lầu.
Cô ngồi lên xe, Lương Duy Phong đưa qua một ly trà sữa: “Thật xin lỗi, ngày hôm qua đã để cho cô chịu thiệt thòi.”
Ly trà sữa không phải mắc tiền, Khương Tuyết Nhu cũng không câu nệ mà nhận lấy.
“Bị chính người nhà của mình đâm một dao, tôi tin là trong lòng của tổng giám đốc Lương cũng sẽ không tốt lắm.”
“Cô thật thông minh.” Lương Duy Phong trong đáy mắt đều khổ sở, nhưng anh ta vẫn nhận lời thật lòng: “Thanh Minh làm tôi rất thất vọng, trước kia nó không phải là người như vậy” Khương Tuyết Nhu buồn bã, cô cũng không ngờ được tại sao lại như vậy chứ?
Không biết bắt đầu từ lúc nào mà người thanh mai trúc mã ấm áp như tia nắng ấy đã trở thành một tên cặn bã như vậy.
Lương Duy Phong chạy xe: “Tập đoàn Kim Tuệ chúng tôi đã hủy bỏ tất cả hợp đồng với tập đoàn Lục thị”
“Vậy sợ rằng đối với Lục Thanh Minh mà nói là một đả kích không nhỏ” Khương Tuyết Nhu thổn thức, Lục Thanh Minh khát vọng vị trí thừa kế tập đoàn Lục thị, sợ rằng sẽ không ngồi vững.
Cô bỗng nhiên cảm thấy có chút thương cảm.
Vòng vo một hồi, cô không nghĩ tới người giúp mình giải quyết tên cặn bã họ Lục lại là cậu của anh ta, chỉ tiếc là không phải Hoắc Anh Tuấn.
Cô ngược lại cảm thấy tò mò, nếu nói Lục Thanh Minh không thể thừa kế tập đoàn Lục thị thì Khương Kiều Nhân sẽ đồng ý lấy anh ta hay sao?
Nếu như Khương Kiều Nhân bỏ rơi anh ta thì có chút thú vị rồi đây.
“Cô không cảm thấy thoải mái sao?” Lương Duy Phong một mực chú ý tới vẻ đẹp tinh khiết từ khuôn mặt nhỏ bé của cô, thấy cô thở dài một hồi, rồi một hồi lại ra vẻ khóc không ra nước mắt, dáng vẻ này quả thật là đáng yêu.
“Đương nhiên là thoải mái, có thể là dì Lương nhất định sẽ tìm đến anh để cầu xin tha thứ.
Lương Duy Phong cười nhìn cô: “Ai đến cầu xin tha thứ đều vô dụng, ai bảo nó đối với cô thủ đoạn vô tình”
Người đàn ông này đối xử mạnh mẽ dứt khoát, Khương Tuyết Nhu sợ hết hồn, cũng không dám nhìn anh.
“Cái đó… hôm nay tôi mời anh ăn cơm, cảm ơn anh đã xử lý mọi chuyện công bằng.”
“Không, nếu như tôi công bằng thì đã giao nó cho cảnh sát, cho nên để cho tôi mời, để tôi gửi lời xin lỗi đến cô.”
“Không có, dù sao cũng là người nhà, anh đã xử lý mọi chuyện vượt qua suy nghĩ của tôi rồi.”
“Cho tôi một cơ hội mời cô đi ăn cơm cũng không được hay sao?” Lương Duy Phong hướng mắt trừng nhìn cô, dùng giọng đùa giỡn để nói.
Khương Tuyết Nhu cuối cùng cũng không cãi anh nữa.
Nửa giờ sau, xe đi tới một nhà hàng tây mắc tiền rất nổi tiếng ở thành phố Thanh Đồng.
Khương Tuyết Nhu ngớ ngẩn, một nam một nữ đi tới nhà hàng tây này ăn cơm thì chắc chắn có điểm mập mờ.
“Đi thôi.” Lương Duy Phong đã mở cánh cửa ra cho cô.
Khương Tuyết Nhu không thể là gì khác hơn là bất đắc dĩ theo anh ta vào trong.
Lương Duy Phong hiển nhiên đã bàn trước, phục vụ dẫn hai người tới bàn phía sát cửa sổ có ánh nắng sáng ngời, phía trên là hoa hồng được vận chuyển về từ đường hàng không.
“Hoa hồng màu hồng đại biểu cho việc thích cô luôn mỉm cười rực rỡ.” Lương Duy Phong cầm bó hoa tươi lên đưa cho cô, ánh mắt ôn nhu: “Tuyết Nhu, tôi biết làm như vậy rất là lỗ mãng, nhưng tôi phải nói cho cô biết, tôi đối với cô có chút động lòng. Mấy ngày gần đây, cô đã trả qua rất nhiều chuyện khó khăn, tôi chân thành hy vọng có thể vì cô mà che gió che mưa cho tương lai của cô đến hết cuộc đời này.”
Khương Tuyết Nhu hoàn toàn hoảng loạn, cô ngờ rằng Lương Duy Phong hiện đang tỏ tình với mình.