Chương 1983
“Quên đi, có lẽ cậu đã rơi vào bẫy của Hoắc Anh Tuấn và không thoát ra được.” Lâm Minh Kiều bất lực và thất vọng lắc đầu. “Tớ cũng đã nghĩ cho cậu rồi, để tớ giới thiệu cho cậu một vài người đàn ông tốt để cho Hoắc Anh Tuấn hối hận, khó chịu, cảm giác đuổi vợ đi như vào lò thiêu.”
“Tuy rằng tớ có chút dao động với anh ấy nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc tớ vẫn lạnh lùng và ngược anh ấy tơi tả.” Khương Tuyết Nhu cố hết sức để giữ chút thể diện.
“Cũng có lý, vậy cậu ít nhất cũng phải kiên trì tới 3 ngày mới bị anh ấy bắt lên giường.” Lâm Minh Kiều khích lệ nói.
Khương Tuyết Nhu: “…”
Hóa ra ở trong mắt cô ấy, cô chỉ có thể kiên trì được ba ngày?
Quên đi, đừng quan tâm đến lời cô ấy nói.
Sau đó, hai người phụ nữ đang điên cuồng mua sắm trong trung tâm thương mại, đến 6 giờ chiều, cả hai đã mua thành công hơn mười túi.
“Tìm chỗ ăn cơm trước đi, tớ sắp chết đói rồi.” Lâm Minh Kiều lúc này đang mang thai, không nhịn được đói.
“Không cần tìm chỗ, tớ đã đặt trước phòng riêng ở trên lầu rồi.”
“Tốt lắm, cậu biết lo xa, đặt bàn trước ở đó cũng rất khó, nghe nói đồ ăn ở đó rất ngon.” Lâm Minh Kiều khen một tiếng rồi hai người đi thang máy lên lầu.
Vào đến phòng thì thấy có người đã đợi sẵn ở đó, người đàn ông ngồi quay lưng ra cửa lật xem menu, trên người mặc áo gió màu be, quần jean xanh, khuôn mặt xinh đẹp nhưng khi người đó quay đầu thì lộ ra khuôn mặt tuấn tú, sáng sủa. Lâm Minh Kiều lập tức cảm thấy hình tượng này có thể làm ảnh bìa của tạp chí hay làm hình nền điện thoại di động.
Một số người là như vậy, họ được sinh ra để trở thành những ngôi sao.
“Nguyễn Nhan, cô đã trở lại.” Lâm Minh Kiều kinh ngạc, “Vết thương của cô đã lành rồi sao?”
“Cũng không sao.” Nguyễn Nhan nở nụ cười, “Dạo này tôi bận quay qc, chuẩn bị tham gia đoàn phim.”
“Không ngờ tối nay cô cũng đến.” Lâm Minh Kiều trừng mắt nhìn Khương Tuyết Nhu, “Cậu không nói cho tớ biết, sớm biết thì sẽ cùng nhau đi mua sắm.”
“Quên đi, nếu đi cùng hai người, có thể sẽ bị đám phóng viên theo dõi.”
Nguyễn Nhan cười, “Với lại buổi chiều tôi còn làm việc.”
“Cũng đúng, những minh tinh rất bận bịu, nhiều việc.”
Lâm Minh Kiều xúc động nói: “Kỳ thật không gặp nhau một hai tháng, cảm giác như đã lâu rồi không gặp.”
“Ừ.” Khương Tuyết Nhu cũng cảm thấy như vậy, bởi vì gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, “Nguyễn Nhan, cám ơn cô.”
Dù cuối cùng cô không rời khỏi nơi đây nhưng cô sẽ không quên Nguyễn Nhan đã đưa ra cho cô một con đường sống lúc cô tuyệt vọng nhất.
“Hai người đang nói cái gì vậy?” Lâm Minh Kiều nghe mà không hiểu gì, “Hai người có bí mật gì giấu tớ?”
“Lúc trước Nguyễn Nhan có giúp tớ một chuyện.” Khương Tuyết Nhu không nói cụ thể, cô nghĩ Nguyễn Nhan không muốn tiết lộ, “Gọi món đi.”