Chương 1409
Nguyễn Nhan thấy anh ấy không nói lời nào thì nhanh chóng dời ánh mắt, nói chuyện với Đỗ Tuyên: “Tôi nghe nói nữ chính « Kinh Hoa» đã xác định là Thang Nhược Lan.”
Đỗ Tuyên biết mục đích của cô ấy đến đây, nhưng không ngờ cô ấy dám hỏi ở trước mặt Quý Tử Uyên, anh ta có chút kinh ngạc gật đầu: “Đúng vậy, đạo diễn Khâu đã xác định.”
Trong mắt Nguyễn Nhan đầy lạnh lùng: “Thật sao, tôi nghĩ cô Thang Nhược Lan dựa vào Quý Tử Uyên đi cửa sau mới lấy được nhân vật này, dù sao trước đó đạo diễn Khâu hài lòng với tôi hơn, tôi cũng nghĩ mình diễn tốt hơn Thang Nhược Lan.”
Đỗ Tuyên lúng túng, ánh mắt lo lắng nhìn Quý Tử Uyên một chút.
Vẻ mặt của người đàn ông không thay đổi, nhưng trong không khí bỗng nhiên lạnh xuống.
“Nguyễn Nhan, cô có biết mình đang nói gì ở trước mặt cậu Quý hay không.” Đỗ Tuyên nhắc nhở.
Nguyễn Nhan nhàn nhạt nhìn lướt qua Quý Tử Uyên, đôi mắt đen nhánh mang theo sự nghi ngờ: “Tôi nói là Quý Tử Uyên chứ không phải là cậu Quý, trên đời này có rất nhiều người họ Quý.”
“. . .”
Đỗ Tuyên xấu hổ.
Anh ta dám chắc chắn Nguyễn Nhan đang cố ý.
Người phụ nữ đúng là gan to bằng trời: “Nguyễn Nhan, đừng có làm bậy, tôi nói chưa rõ ràng sao, đây là Quý Tử Uyên.”
“Ồ, thật sao.” Nguyễn Nhan nhíu mày: “Tôi nghĩ người đàn ông có thể thích Thang Nhược Lan thì chắc chắn rất xấu xí, sự thưởng thức rất kém, vừa rồi tôi thấy cậu Quý có phong thái nhẹ nhàng, khí chất hơn người, vô cùng tuấn tú, cho nên không dám nghĩ anh ấy là cậu Quý trong truyền thuyết kia.”
“Nguyễn Nhan. . . .” Đỗ Tuyên tức giận.
“Tôi nói sai thì sao, tôi vừa khen cậu Quý vô cùng tuấn tú.” Nguyễn Nhan nhún vai, lộ vẻ không biết rõ: “Trước kia tôi chưa thấy Quý Tử Uyên, tôi chỉ có thể dựa vào trí tưởng tượng, bởi vì tôi không thích Thang Nhược Lan, cho nên trong lòng tôi không có ấn tượng tốt với người đàn ông thích Thang Nhược Lan.”
Đỗ Tuyên mất hết hy vọng, anh ta chỉ có thể nơm nớp lo sợ nhìn về phía Quý Tử Uyên: “Cậu Quý, tôi xin lỗi, Nguyễn Nhan. . . Mặc dù diễn xuất tốt, nhưng đầu óc có chút vấn đề.”
Cho dù thế nào, Nguyễn Nhan là cây hái tiền của công ty, anh ta muốn giữ lại.
Quý Tử Uyên đè tàn thuốc vào gạt tàn, anh ấy ngẩng đầu lên, môi cong lên lạnh lùng: “Cô lòng vòng mắng tôi nhiều như vậy, xem ra cô rất có ý kiến với tôi.”
“Tôi sẽ nói thật, tôi có ý kiến với anh.”
Nguyễn Nhan bình tĩnh gật đầu, ánh mắt nhìn vào con ngươi sâu thẳm của anh ấy, cô ấy thản nhiên nói: “Anh muốn cưng chiều Thang Nhược Lan thì có thể, cô ta là bạn gái của anh, anh muốn cưng chiều thế nào cũng được, anh có thể ngầm ném một số tiền khổng lồ cho cô ta đi đóng phim, ra album, nhưng anh không thể ép người xem ăn phân được, năm ngoái buồn cười nhất là diễn xuất của Thang Nhược Lan còn nhận được giải thưởng diễn viên nữ được hoan nghênh nhất, ôi trời. . . .”
“Nguyễn Nhan, cô vừa phải thôi.” Đỗ Tuyên hoảng sợ, anh ta hiểu rất rõ Quý Tử Uyên, lúc Quý Tử Uyên thật sự tức giận thì rất đáng sợ.
Nguyễn Nhan lại giống như không nghe thấy, lạnh lùng nói: “Có phải cuối năm cậu Quý lại phải dùng tiền mua giải ảnh hậu cho cô ta đúng không.”
“Đó là chuyện của tôi, tôi tiêu tiền của mình thì liên quan gì đến cô.”
Quý Tử Uyên đứng người lên, dáng người cao lớn làm cho không khí trong văn phòng càng ngột ngạt: “Cô chạy đến trước mặt tôi nói nhiều như vậy bởi vì cô cảm thấy không công bằng đúng không, nhưng trên thế giới này vốn không công bằng như thế, cô có năng lực thì. . . Cũng làm người phụ nữ của tôi đi, nói không chừng. . . Thang Nhược Lan được đối xử thế nào thì cô cũng sẽ có.