Mục lục
Dụ Dỗ Đại Luật Sư - New
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 785: Hối hận muốn quay lại

Hoäc Anh Tuấn thấy bộ dạng khiếp sợ của cô.

Cảm thấy mình thật lợi hại, anh tùy tiện nói bậy vậy thôi, không nghĩ tới cô tin là thật.

“Dù sao lời tôi nói là đúng sự thật, tôi khuyên cô tốt nhất nên cách xa anh ta ra một chút” Hoắc Anh Tuấn lại bổ sung.

Khương Tuyết Nhu liếc mắt nhìn anh, lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi điện thoại cho Tạ Minh Ngạn.

Hoắc Anh Tuấn nhàn nhạt nhắc nhở: “Tạ Minh Ngạn đã đi rồi”

“Hoäc Anh Tuấn, anh lại làm gì?” Khương Tuyết Nhu trợn mắt nhìn anh.

“Tôi đã nói chuyện với anh ta, theo đuổi cô, chính là đắc tội với tôi, anh ta không nói hai lời liền rời đi” Hoäc Anh Tuấn mặt đầy khinh miệt nói: “Nhát gan như chuột”

Khương Tuyết Nhu: “…”

Nếu như không phải là cô và Tạ Minh Ngạn đã quen biết nhau, cô thật sẽ tin lời anh nói là chuyện hoang đường.

Người đàn ông này, lúc nói dối gương mặt thật không đổi sắc chút nào.

Thấy cô không nói, một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp không cảm giác nhìn mình, Hoắc Anh Tuấn nằm quyền thấp giọng ho khan một iếng: “Tôi tới đây là muốn cảm ơn cô, nhờ có cô ngày hôm qua đưa tôi vào bệnh viện, tối nay tôi mời cô đi ăn cơm để cảm ơn cô, cô thấy như thế nào?”

“Cám ơn, không cần, ngày hôm qua tốt bụng đưa anh đi bệnh viện kết quả bị mấy người anh em của anh mắng một trận bất tán, muốn thừa dịp nước đục thả câu. Tôi nhắc nhở anh ta nói cho anh còn nhớ trả tiền chữa bệnh cho tôi, anh ta còn nói tôi muốn kiếm cớ bắt chuyện với anh”

Khương Tuyết Nhu ôm ngực, giọng lạnh như băng châm chọc: “Nếu tôi đồng ý cùng anh đi ăn cơm, quay đầu không chừng lại phải bị anh ta mắng những lời không lọt vào tai nổi”

“Cô nói Dung Đức?”

Huyệt thái dương của Hoắc Anh Tuấn đột nhiên giật một cái, nếu không phải anh em nhiều năm, mình thật muốn đánh cậu ta mấy quyền: “Cô đừng nghe cậu ta nói càn”

“Hoäc Anh Tuấn, tôi thật không biết anh muốn làm gì”

Khương Tuyết Nhu mặt đầy không biết làm sao: “Bởi vì anh, tôi luôn là người bị mắng, anh không phải yêu Nhạc Hạ Thu hay sao, tại sao cứ luôn đến tìm tôi, anh quên mấy ngày trước ở hôn lễ, chính miệng anh nói qua mấy ngày nữa sẽ làm hôn lễ bố sung với Nhạc Hạ Thu hay sao? Hay là Nhạc Hạ Thu thật là làm chuyện có lỗi với anh, trong lòng anh thấy phiền, liền đem tôi tới làm tiêu khiển, tôi cũng không phải là lốp xe dự phòng của anh”

Gương mặt tuấn tú của Hoắc Anh Tuấn tràn đầy khó chịu.

Mỗi câu của cô giống như bạt tai vào trên mặt anh vậy.

Coi như là đàn ông, thật ra thì anh cũng cảm thấy xấu hổ, hôn lễ ngày đó còn tin thề chân thành muốn kết hôn cùng Hạ Thu.

“Hoäc Anh Tuấn, đừng luôn cho người khác hy vọng, rồi lại để cho người ta tuyệt vọng”

Khương Tuyết Nhu quay đầu bước đi.

Hoắc Anh Tuấn sợ run lên, mắt thấy cô chuẩn bị rời khỏi, anh theo bản năng bắt lấy tay cô: “Ngày hôm qua lúc ở nhà hàng trong sân chơi, trong đầu tôi thoáng qua một ít hình ảnh, trước kia… Có thể là tôi cũng không có ghét cô như vậy”

Thân thể Khương Tuyết Nhu cứng đờ, cô ngày hôm qua thật ra đã từng có cái suy đoán đó, không nghĩ tới anh thật nhớ lại một chút việc trước kia.

“Tôi với Nhạc Hạ Thu không thể nào kết hôn nữa rồi” Hoäc Anh Tuấn thấy cô không đi, liền nói tiếp: “Tôi bây giờ đã rời khỏi biệt thự Hải Tân, tôi không phải xem cô là lốp xe dự phòng”

Khương Tuyết Nhu xoay người rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK