Chương 529
Khương Tuyết Nhu phức tạp nhìn Hoắc Phong Lang một cái, đã rất lâu rồi không có nhìn thấy anh ta thuận mắt như vậy.
Hoắc Phong Lang nhìn cô cười một tiếng, lộ ra một hàm răng trắng sáng.
Mắt thấy hai người liếc mắt đưa tình, sắc mặt Hoắc
Anh Tuấn nhất thời đen giống như đáy nồi vậy.
Cho đến Nhạc Hạ Thu lần nữa ôn nhu lên tiếng: “Hôm nay chữa trị đến đây thôi, Anh Tuấn, anh trước tiên đưa phu nhân của anh trở về đi.”
“Được.” Hoắc Anh Tuấn gật đầu một cái, anh cũng không yên tâm để cho Hoắc Phong Lang đưa Khương Tuyết Nhu trở về, về phần Nhạc Hạ Thu, khẳng định là tự lái xe đến đây.
Lúc Khương Tuyết Nhu đi tới cửa, quay đầu nhìn về phía Nhạc Hạ Thu: “Cô Nhạc, nếu như là chữa bệnh cho Hoắc Anh Tuấn, tôi hy vọng cô có thể tới biệt thự của chúng tôi để chữa bệnh, thật xin lỗi tôi lòng dạ nhỏ mọn, dẫu sao cô Nhạc đẹp như vậy, lại là bạn gái cũ của Hoắc Anh Tuấn, tôi chỉ là một phụ nữ đang mang thai, cô Nhạc cũng là phụ nữ, nhất định có thể thông cảm cho nỗi khổ của tôi.”
“Tôi có thể thông cảm”Nhạc Hạ Thu mỉm cười gật đầu.
Cho đến khi nhìn thấy Hoắc Anh Tuấn sau khi rời đi cũng không quay đầu lại, sắc mặt xinh đẹp của cô bỗng nhiên âm trầm xuống.
Hoắc Anh Tuấn lại thật là bỏ rơi cô một mình.
Nếu là trước kia thì tuyệt đối sẽ không.
Nhìn dáng vẻ này thì cô đánh giá thấp vị trí của cái người phụ nữ xấu xí đó ở trong lòng anh, phải đổi cái phương pháp khác mới được.
Từ trong quán rượu đi ra, Hoắc Phong Lang thức thời chuẩn bị rời đi.
Khương Tuyết Nhu bỗng nhiên gọi anh ta lại: “Hôm nay cảm ơn anh, hay là tôi mời anh một bữa ăn đêm đi.”
Cô đã rất lâu không đi ra, bên cạnh vừa vặn thổi qua một mùi thơm của đồ nướng, khiến cho khẩu vị của cô bị kích thích.
“Cái bộ dáng này của em còn có thể ăn đêm sao?” Hoắc Anh Tuấn chân mày nhíu chặt đến mức cũng sắp có thể kẹp chết một con ruồi: “Cùng anh trở về”
“Tôi biết anh sẽ không đồng ý, cho nên tôi không mời anh, phải đi về thì chính anh tự trở về đi.” Khương Tuyết Nhu hướng Hoắc Phong Lang nháy mắt, hai người cùng nhau đi về phía bên kia đi.
Hoắc Phong Lang nhìn Hoắc Anh Tuấn ở phía sau đang thở hổn hển một cái, đột nhiên có chút đắc ý nhưởng mày.
Hay lắm, trên thương trường cùng lắm là thua anh, nhưng trong chuyện cá nhân thì ít nhất tôi có thể cướp vợ anh.
Hoắc Anh Tuấn thiếu chút nữa tức chết: “Khương
Tuyết Nhu, trước kia em ăn cũng được đi, nhưng bây giờ em đang mang thai, không muốn đem đứa trẻ ra làm trò đùa chứ.”
“Ai da, anh hai, anh nói lời này liền không đúng rồi, ai nói phụ nữ có thai có thể ăn đồ nướng, chỉ cần ăn ít là được rồi.” Hoắc Phong Lang nháy nháy mắt cười nói.
Khương Tuyết Nhu vô cùng tán đồng gật đầu.
Nếu không phải mang thai, cô cũng còn nghĩ đến mấy chai rượu.
Thật chịu đủ các thể loại cuộc sống bị đè nén này rồi.
“Tôi mỗi ngày đều phải uống canh, chắc là tương lai không thể nhận ra được mùi vị gì nữa rồi, anh không mang theo tôi đi ra ngoài ăn cũng được đi, bây giờ tôi đi ra anh còn phải ngăn cản, tôi không quan tâm, hôm nay tôi nhất định là phải ăn.”
Khương Tuyết Nhu đã bị mùi thơm của đồ ăn làm thèm ăn đến nước miếng cũng bài tiết ra thật nhiều.
“Anh hai, nếu anh không muốn ăn thì hãy đi về trước đi.” Hoắc Phong Lang cười híp mắt đi theo lên.
Hoắc Anh Tuấn thật hận không thể đi lên đạp mấy phát lên trên gương mặt đó của Hoắc Phong Lang, anh mặt lạnh cũng đi theo lên.
Sau khi anh ngồi vào tiệm ăn khuya, hoàn cảnh quanh mình ồn ào tồi tệ khiến cho anh khó chịu cau mày.
Khương Tuyết Nhu sau khi gọi thức ăn xong, đưa cho Hoắc Phong Lang.
Hoắc Phong Lang cũng chọn mấy thứ, trực tiếp đưa cho ông chủ quán, đối với Hoắc Anh Tuấn nói: “Anh hai, tôi không cho anh nhìn, tại vì dù sao loại đồ ăn ở này thì anh cũng sẽ không ăn.”
Hoắc Anh Tuấn: “…”
Không cho anh ăn thì anh cũng không ăn, dù sao anh còn ngại bẩn.
Nhưng mà không thể ủy khuất cho tiểu bảo bối của Anh đứng dậy hướng vĩ nướng đi tới: “Ông chủ, những thức ăn này của ông đã rửa sạch sẽ rồi phải không” anh.
“Vợ tôi đã rửa rất nhiều lần, rất sạch sẽ.” Ông chủ cười hạ hả nói.