Chương 340: Em thích anh cũng thích
“Anh nhìn lại mình xem, trước đây anh dũng cảm biết bao, nhưng bây giờ lại bị tra tấn như một con chuột nhỏ”
Lâm Minh Kiều khó chịu muốn chết: “Tôi nói thật cho anh biết. Lúc tôi tìm anh đệ đơn kiện cô ấy, tất cả những điều tôi nói đều là dối trá và không liên quan gì đến cô ấy. Cô ấy bị nhốt trong tù và tôi thậm chí không được gặp cô ấy. Cô ấy không biết gì cả”.
Khương Tuyết Nhu lấy tay đỡ trán, thấy sắc mặt của Hoắc Anh Tuấn tối sầm như vị vấy mực, cô liền đứng trước mặt Hoắc Anh Tuấn, nói: “Minh Kiều là cứu tôi, không liên quan gì đến cô ấy, anh đừng làm cô ấy bị thương.”
Hoắc Anh Tuấn nhìn từ thế gà mái bảo vệ gà con của cô, trong lòng cảm thấy khó chịu và phiền muộn, chẳng lẽ anh bây giờ giống như ác ma trong lòng cô sao.
“Tránh ra, anh đói rồi.”
“Sao cơ?”
“Nghe không hiểu sao? Anh nói anh đói rồi.” Hoắc Anh Tuấn nắm lấy tay cô, ngồi trên ghế đẩu.
Trên bàn có mấy món nướng và chiên cay, anh cau mày nói: “Tại sao không có đồ cho anh?”
Cô ấy rõ ràng biết rằng anh không thể ăn đồ cay.
Khương Tuyết Nhu giật mình: “Tôi còn tưởng rằng anh sẽ không ăn những thứ này”
“Không còn cách khác, em thích ăn, anh chỉ có thể thuận theo nhìn em ăn” Hoắc Anh Tuấn cầm đũa lên liếc nhìn, vừa vặn chỉ có thể ăn hàu, cũng không biết có phải ở Pháp anh không được ăn uống tử tế hay không, sau khi ăn xong liền cảm thấy mùi vị không tồi: “Cho thêm một phần hàu nữa.”
Khương Tuyết Nhu và Lâm Minh Kiều nhìn nhau, không thể tin được, anh ta cứ vậy bỏ qua, không tính toán nữa?
Tiếp theo, sau khi Khương Tuyết Nhu gọi cho Hoắc Anh Tuấn thêm một vài miếng không cay xong liền tự mình cùng Lâm Minh Kiều bắt đầu ăn tôm càng. Tôm càng ngon nhưng vỏ quá khó bóc.
Hoắc Anh Tuấn thật sự không hiểu loài giáp xác ăn tạp này có gì mà lại ăn ngon như vậy mà khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lại rất hài lòng, anh vươn tay cầm lấy con tôm vừa gắp trong bát cô ra: “Anh sẽ bóc cho em”.
“Khụ khụ..”
Khương Tuyết Nhu bị sốc nên nghẹn lại.
Hoắc Anh Tuấn đưa một ly nước, cô uống mấy ngụm, sau đó mới bình tĩnh lại, lo lắng nói: “Không cần đầu, tôi sẽ tự làm.”
Lâm Minh Kiều nói: “Ây dà, cậu để anh ta bóc vỏ tôm cho đi? Tìm bạn trai để làm gì chứ? Không phải là để anh ta bóc tôm càng cho sao?”
Hoắc Anh Tuấn: “..”
Vai trò của đàn ông thấp như vậy sao?
Cậu cả sống hơn hai mươi năm cuộc đời lần đầu tiên nghiên cứu việc lột tôm càng xanh, thoạt đầu tưởng dễ nhưng không ngờ việc này cũng cần đến kỹ thuật, đặc biệt là với những cái càng kia…
Đơn giản là anh dứt khoát không quan tâm đến mấy cái càng kia, trực tiếp đưa cho cô ăn thân tôm.
Khương Tuyết Nhu cảm thấy rất đau lòng: “Thật ra càng tôm cũng ăn được.”
Hoắc Anh Tuấn gọi ông chủ: “Thêm năm con tôm càng”
Nói xong quay đầu lại nói với Khương Tuyết Nhu: “Đi ăn cùng tôi không cần ăn càng”
Khương Tuyết Nhu: “…”
Cô chỉ nghĩ rằng có rất nhiều thịt trong kẹp, thật đáng tiếc khi lãng phí nó. Có điều nếu chỉ ăn thân thôi thì thật là đã, và sảng khoái hơn nữa là có người bóc tôm cho ăn.
Lâm Minh Kiều đang ăn thì đột nhiên cảm thấy mình thật thừa thãi, giống như một chú chó độc thân bị bắt nạt vậy. Sau khi ăn tối, Lâm Minh Kiều tìm cớ rời đi trước.
Hoắc Anh Tuấn ôm cô lên xe: “Bọn em vừa nãy hẹn nhau đi đâu chơi tiếp?”
Khương Tuyết Nhu tuỳ tiện nói: “Đi xem phim”
Hoắc Anh Tuấn nhướng mày, lấy điện thoại di động ra gọi cho Ngôn Minh Hạo: “Bao rạp chiếu phim ở trung tâm thương mại Nam Thiên đi, tôi muốn cùng Khương Tuyết Nhu đi xem phim”