Mục lục
Dụ Dỗ Đại Luật Sư - New
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1573

Thương Mỗ hai mắt lim dim, tự nhiên cười nói: “Mở ngân hàng, có phải là kỳ lạ không, nhà tôi ở nước ngoài mở rất nhiều ngân hàng.”

“Thảo nào …” Khương Tuyết Nhu lẩm bẩm.

Không có gì ngạc nhiên khi anh ấy nhìn qua hàng trăm vạn mà con mắt không chớp. “Nhưng mở ngân hàng thật quá sức khi cậu còn quá trẻ …”

“Tôi còn trẻ?” Thương Mỗ sửng sốt, “Được rồi, khi tôi mười sáu tuổi, cha tôi đã giao việc kinh doanh cho tôi. Tôi phải học quản lý ngân hàng, khách sạn và nhiều lĩnh vực kinh doanh khác.”

Khương Tuyết Nhu liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Nhìn cái gì vậy?” Thương Mỗ nghi ngờ hỏi.

“Tôi xem ngoài cửa sổ có con bò nào bị anh thổi bay.” Khương Tuyết Nhu nói đùa.

Thương Mỗ: “…”

Những gì cậu nói là sự thật và cô nghĩ rằng cậu đang khoác lác.

“Cô không tin tôi?”

“Tôi chỉ biết năm 21 tuổi tôi ngày nào cũng lo lắng chuyện yêu đương. Cậu nói năm mười sáu tuổi quản lý nhiều doanh nghiệp như vậy, thật không thể tin được.” Khương Tuyết Nhu lắc đầu. “Tuổi của cậu còn trẻ nên yêu nhiều hơn chứ kiếm tiền cái gì.”

“Cô muốn giới thiệu cho tôi?” Thương Mỗ đột nhiên nhướng mày.

Khương Tuyết Nhu sững sờ, “Cậu còn quá trẻ, bên cạnh tôi không có người trẻ tuổi phù hợp với cậu, cậu tự tìm đi.”

“Nhưng tôi thích phong cách của cô.” Thương Mỗ nhìn cô ấy bằng đôi mắt xanh biếc cười.

Khương Tuyết Nhu lại suýt nữa nghẹn, hai mắt mở to, “Dừng lại, tôi coi cậu như một người em. Nếu như cậu có ý gì ​​khác, thì chúng ta ngay cả làm bạn cũng không được.”

Thương Mỗ nhìn cô một cái, nói: “Cô không nghĩ một chút à, tôi rất giàu, siêu giàu, loại giàu có mà cô không thể tưởng được…”

Khương Tuyết Nhu nhíu mày thật chặt, “Cậu nghĩ vì cậu giàu có mà tôi từ bỏ bạn trai để ở bên cậu sao?”

“Ý của tôi không phải vậy …” Thương Mỗ nhanh chóng cầm lên một ly, ngăn biểu cảm trong mắt.

Cậu thực sự muốn thử cô.

“Vậy thì tốt rồi, nếu không chúng ta làm bạn cũng không được.” Khương Tuyết Nhu thừa nhận mình đối với Thương Mỗ thật sự rất khó chịu và thất vọng, “tôi cũng không thiếu tiền. ”

“Nhưng người ta không phải muốn có càng nhiều tiền càng tốt sao, lòng tham là vô tận.” Thương Mỗ trầm ngâm nói.

Khương Tuyết Nhu cười hắc hắc, “cậu nói cậu là người có tiền không thể tưởng tượng nổi, vậy mà cậu còn ngồi đây cùng tôi ăn lẩu. Nhìn bên cạnh còn có nhân viên  lương tháng vài nghìn cũng đang ăn đồ ăn như chúng ta. ”

Thương Mỗ khẽ mở đôi môi mỏng xinh đẹp làm cho khóe miệng ngẩn ra, một lúc sau mới lấy lại giọng nói của mình, “Tôi rất đẹp trai…”

“Bạn trai của tôi cũng rất đẹp trai.” Khương Tuyết Nhu ngắt lời anh, “Không tệ hơn cậu, hơn nữa còn hấp dẫn như một người đàn ông trưởng thành.”

Thương Mỗ vuốt trán, cảm giác bất lực, “Tôi thật không có nơi nào khác hấp dẫn cô.”

Khương Tuyết Nhu nhìn khuôn mặt trẻ trung tuấn tú của anh, buồn cười không giải thích được, nhưng vẫn nghiêm túc nói: “Kỳ thật tôi chỉ coi cậu như một người anh em. Nếu không phải vì lý do này, tôi sẽ không ở đây ăn cơm với cậu, nếu cậu muốn mập mờ vậy cậu thật sự tìm nhầm người, tôi nghĩ cậu nên tìm người khác. ”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK