Chương 322: Bị đuổi khỏi nhà
Hoắc Anh Tuấn sững sờ, quay mặt lại nhìn cô, thật là lại lần nữa bị tức chết mà: “Khương Tuyết Nhu, em nghe không hiểu tiếng người à?”
“Tôi nghe hiểu rồi, ý anh là không thể chia tay với Diệp Minh Ngọc chứ gì?” Khương Tuyết Nhu cười khổ, nếu là như vậy cô càng không thể cùng anh dây dưa nữa.
Hoắc Anh Tuấn:”…”
Người phụ nữ này bình thường đầu óc rất thông minh sao bây giờ lại như bị chó ăn mất. rồi vậy.
Anh không thèm để ý đến cô, trực tiếp nổ máy đạp ga phóng vèo đi. “Anh làm gì vậy? Cho tôi xuống xe.” Khương Tuyết Nhu có kêu thế nào cũng vô dụng.
Xe chạy thẳng một mạch đến Ốc đảo quốc tế, anh kéo cô lên lầu, thẳng thừng ném cô lên ghế salon, tức giận ngút trời: “Khương Tuyết Nhu, tôi phải nói rõ ràng hơn nữa sao? Tôi muốn em chia tay với Lương Duy Phong ngay lập tức. Tôi cho phép em mang thai con của tôi.
Nếu như có thai, tôi cùng Diệp Minh Ngọc sẽ chia tay ngay lập tức”
Khương Tuyết Nhu trợn to mắt, cả người đều như bị sét đánh, cứ ngồi đơ như vậy cả nửa ngày cũng không nhúc nhích.
Hoắc Anh Tuấn cởi âu phục ra ném xuống sàn, đặt tay lên sau lưng ghế salon và giam trọn thân thể cô trong lồng ngực: “Khương Tuyết Nhu, cô gái độc địa này, đây là sự nhượng bộ lớn nhất của tôi và cũng là cơ hội duy nhất của em đấy” Khương Tuyết Nhu đầu óc khiếp sợ cứ ong ong cả lên.
Cô không nghĩ ra được. Không phải anh rất ghét cô sao? Trước kia luôn chê cô bẩn còn gì?
Hiện tại chỉ cần cô có thai thì anh và Diệp Minh Ngọc sẽ chia tay ư? Không phải anh đối với mình còn…
Trái tim của cô đập loạn lên, thời khắc này không phải là không có rung động, cô hiện tại biết nhà họ Vệ thủ đoạn độc ác dường nào. Cái chết của Khương Thanh Như hơn phân nửa có quan hệ đến nhà họ Vệ.
Thậm chí Vệ Phong có thể làm hại được cô lần đầu, cũng sẽ có lần thứ hai và lần thứ ba. Hoắc Anh Tuấn là lối tắt duy nhất của cô ngay lúc này.
Mắt thấy cô ngơ ngác không nói gì. Hoắc Anh Tuấn trực tiếp bế cô lên, đi vào phòng ngủ trên tầng, sau khi đặt cô lên anh liền nhanh chóng sát tới hôn cô.
. Nhưng rất nhanh cô liền tỉnh táo lại, đẩy anh ra: “Không được, tôi không thể làm như vậy!”.
Bầu không khí nóng như lửa đột đột nhiên ngưng đọng lại. Đôi mắt Hoắc Anh Tuấn đỏ bừng, gắt gao trợn mắt nhìn cô: “Tại sao?”
Tim của Khương Tuyết Nhu chuyển một vòng, tránh đi cặp mắt của anh: “Tôi là vợ sắp cưới của Lương Duy Phong, anh ấy đã hy sinh quá nhiều vì tôi, tôi không thể làm tổn thương đến anh ấy.
Tôi muốn trả thù nhưng tôi không muốn trở thành một công cụ thống trị bởi hận thù”
Huyết dịch cuồn cuộn của Hoắc Anh Tuấn từ từ lạnh như băng, anh âm u nhìn chòng chọc vào cô một hồi lâu cứ như dài cả thế kỷ. Bỗng nhiên, anh trầm giọng cười từ sâu trong cuống họng.
“Cút” Anh đột nhiên đẩy cô xuống đất, trên khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ lạnh lùng.
Khương Tuyết Nhu cố nén nước mắt, mau chóng mặc lại quần áo, từ từ đứng dậy và đi ra khỏi phòng.
“Khương Tuyết Nhu, đây là sự nhẫn nhịn cuối cùng của tôi đối với em, em sẽ hối hận” Hoắc Anh Tuấn nhìn chằm chằm bóng cô rời đi như thể một ác ma vậy.
Khương Tuyết Nhu rùng mình một cái, cũng không quay đầu lại mà rời khỏi Ốc đảo quốc tế.
Mất hồn mất vía trở về nhà họ Diệp, cô thấy mọi thứ trong phòng cô đã bị ném ra ngoài và rải rác trên cỏ.
Vệ Phương Nghi và con gái bà ta dương dương tự đắc đứng ở cửa: “Mang theo đồ của cô cút khỏi đây ngay, nhà họ Diệp không hoan nghênh cô”.
Khương Tuyết Nhu nắm chặt tay thành nắm đấm: “Đây là nhà của bố tôi, các người không có tư cách đuổi tôi đi” “Nực cười, tôi là vợ chính thức của Diệp Gia Thanh. Ngôi nhà có một nửa quyền lực là của tôi, tôi không đồng ý thì cô không có tư cách để ở lại đây.”