Chương 421:Tuổi thơ thống khổ bỉ ai
Tức xông lên lầu, lấy ra mấy chai thuốc ở trong ngăn kéo thư phòng.
€ô dùng điện thoại di động tra xét một chút, trong đó có hai chai chính là thuốc ổn định thân kinh cùng với thuốc kháng bệnh tâm thần.
Những tin tức kia… Lại là thật?
Anh đã từng muốn giết bà vú đã đích thân chăm sóc anh, sau này nếu bị cô làm tổn thương, có thể hay không cũng muốn… .
Cô lạnh cả người, cơ hồ không dám nghĩ tới, “Cô chủ, cậu cả vẫn chưa có trở lại, cô có muốn gọi điện thoại cho cậu ấy hay không:”Dì Tân xuất hiện ở cửa, thấy chai thuốc trên tay cô, cảm giác như đóng băng: “Thuốc này… “
“Di Tân, dì nói dì nhìn Hoắc Anh Tuấn lớn lên, vậy dì hẳn biết… Anh ấy có có bệnh thần kinh đúng không”Khương Tuyết Nhu sắc mặt trắng bệch, đôi môi run run.
Dì Tân không biết phải làm sao lấy khăn choàng làm bếp trong tay lau một cái, “Cô từ đâu nghe vậy, cái này không thể nào… “
“Bây giờ trên mạng cũng truyền khắp nơi rồi”Khương Tuyết Nhu mở điện thoại di động ra cho cô nhìn: “Dì Tân, đây là thật sao?”
Dì Tân nhìn những hình kia sợ ngây người: “Những thứ này là ai đã tung ra, thật quá đáng… Cô chủ, cô phải tin tưởng cậu cả, cậu cả là người tốt”
“Nhưng mà bình thường tính cách của anh ấy quả thật rất nóng nảy, dễ giận, cực đoan, những thuốc này cũng là minh chứng”Khương Tuyết Nhu nắm chặt chai thuốc, lẩm bẩm nói: “Di Tân, thật ra thì bình thường thì tôi rất sợ anh ấy, tôi từng bị anh ấy làm bị thương, cảm giác kia rất đáng sợ, tôi chỉ là muốn biết chân tướng sự việc.”
“Được, tôi nói cho cô, chẳng qua là hy vọng cô sẽ không giống như người bên ngoài hiểu lầm cậu ấy như vậy: Dì Tân di thở dài cái: “Cái bệnh này là cậu cả mắc lúc cậu ấy tám tuổi, khi đó, bố mẹ cậu ấy ly dị, Hoäc Nhã Lam đối với cậu cả không nghe thấy không hỏi, mà ở nhà họ.
Hoắc, ông cụ Hoắc một lòng vì sự nghiệp là người rất lạnh lùng, bà cụ Hoäc thì thương cậu ấy, nhưng con cái nhiều, con cháu đời sau cũng nhiều, lại phải bận bịu giao thiệp xã giao, làm gì có nhiều thời gian như vậy để quản cậu tất cả mọi người không hề quan tâm thậm chí cậu cả bị bà vú chăm sóc cậu ấy ngược đãi cũng không có người phát hiện.”
“Ngược đãi?”Khương Tuyết Nhu khiếp sợ.
“Đúng vậy, cậu cả khi còn bé đã không có cảm giác an toàn, thường xuyên khóc nháo, thật ra thì đây chẳng qua là trẻ nít muốn sự quan tâm từ bố mẹ nên dùng chút thủ đoạn, có thể bà vú ngại cậu ấy phiền, thường xuyên vụng trộm đem cậu ấy nhốt trong ngăn kéo.
khóa lại, thường xuyên không cho cậu ấy cơm ăn, thậm chí mùa đông lạnh tới lại cởi xuống hết quần áo của cậu ấy, để cho cậu ấy bị đói bị đông lạnh”
Khương Tuyết Nhu chỉ cảm thấy lòng ngực dâng lên một trận cảm xúc không rõ quấn quanh, loại cảm giác đó, cô đã lãnh hội qua, có thế Hoắc Anh Tuấn khi đó vẫn chỉ là đứa con nít.
Một người làm sao có thể ác độc đối với một đứa bé mà hạ thủ đoạn như vậy.
“Cậu cả không phải là không mách qua, nhưng mà trên người cậu ấy không đau, mọi người đều cảm thấy cậu ấy đang vu oan bà vú.”
Dì Tân nói ” cậu cả cũng không để ý đến cậu ấy, mỗi ngày say rượu, năm cậu ấy tám tuổi Lục Minh Anh mang theo một người đàn bà xuất ngoại, lúc gần đi, ông †a nói đoạn tuyệt quan hệ với cậu cả, nói đừng đi tìm ông ta nữa, thấy cậu cả thì sẽ để cho.
ông ta nhớ tới những thứ chuyện cũ không vui trước kia, lúc ông ta rời đi cũng là lấy mất cọng rơm cuối cùng của cậu cả… “
Khương Tuyết Nhu chật vật mở miệng: “Cho nên… ° “Đúng vậy, cậu cả mắc chứng uất ức, cậu ấy không nói lời nào, không ăn cơm, thậm chí khi bà vú ngược đãi cậu ấy, cậu ấy cũng chịu không được nữa mà đâm bị thương bà vú… , sau đó thời điểm bà cụ Hoäc điều tra theo dõi mới biết được bà vú thật sự là ngược đãi cậu cả, nhưng quá muộn, cậu cả đã bị đưa đi bệnh viện tâm thần, trị ba năm, sau khi trở lại, cậu cả tự dựa vào mình cố gắng lần nữa thu được ánh mắt của người nhà họ Hoäc nên mới có được ngày hôm nay”
Dì Tân mắt đục đỏ ngầu: “Cô chủ, cô sợ cậu cả là rất bình thường, nhưng tôi hy vọng cô không nên chê cậu ấy, rời bỏ cậu ấy, cậu ấy thật rất đáng thương, nếu như mất đi cô, cậu ấy liền sẽ mất tất cả, e là cậu ấy sẽ hỏng mất”
“… Được, tôi sẽ không”Khương Tuyết Nhu gật đầu một cái, đến bây giờ trong lòng ngực vẫn còn cảm giác đau đớn nhói lên.
Ai có thể nghĩ tới như vậy một người đàn ông kiêu ngạo tôn quý, lại cất giấu một tuổi thơ thống khổ bi ai.
Cô đột nhiên rất muốn ôm anh một cái thật chặt, nói cho anh biết rằng, anh lúc trước mất đi hạnh phúc gia đình, nửa đời sau cô sẽ đưa cho anh.
Người khác sợ anh, cô sẽ không sợ.
Nhưng cô chợt nhớ tới một chuyện tới, nếu như Hoắc Anh Tuấn thấy những hình này không phải sẽ chịu đã kích, làm kích thích khiến bệnh tình tăng thêm?
Cô vội vàng bấm điện thoại gọi cho Hoắc.
Anh Tuấn, nhưng mà không có người bắt máy.
Cô không thể làm gì khác hơn là lại gọi điện thoại cho Ngôn Minh Hạo: “Ngôn Minh Hạo, Hoäc Anh Tuấn đâu, tôi đã thấy tin tức, anh ấy bây giờ đang ở đâu?”