Chương 283: Bị hãm hại
Khương Tuyết Nhu không thể làm gì khác hơn là thay đổi quần áo, lúc xuống lầu, vừa vặn đụng phải Diệp Minh Ngọc mới vừa trở về.
“Trễ như vậy cô còn muốn đi đâu, chẳng lẽ cùng đàn ông đi chơi lêu lông” Diệp Minh Ngọc nói rất khó nghe.
“Bạn tôi uống say, tôi đi đón cô ấy” Khương Tuyết Nhu lười nhìn cô ta, trực tiếp lái xe đi ra bến tàu.
Bên này có mấy chiếc lớn du thuyền đang dừng ở bến.
Cô tìm được trong đó một chiếc lớn nhất leo lên, bên trong mở lò sưởi, nam nam nữ nữ có hơn mười người, trong đó những người phụ nữ kia mỗi một người đều mặc áo tắm hai mãnh, bầu không khí trong này khiến cho Khương Tuyết Nhu phải bỏ tay vào trong túi, chuẩn bị gọi điện thoại cho Diệp Gia Thanh.
Nhưng còn chưa kịp gọi ra ngoài, sau lưng bỗng nhiên có một người đàn ông lao ra không chế thân thể cô, cướp đi điện thoại trong tay cô, đè cô đi lên lầu.
Khương Tuyết Nhu dùng sức giãy giụa nhưng mấy cũng không giãy ra, cô biết ngay là chuyện này là có người sắp đặt, nhưng mà cô mới tới Kinh Đô không bao lâu, cũng không đắc tội với ai, chẳng lẽ là Vệ Phương Nghi?
Sau khi đến lầu thượng, trên ghế sa lon một người đàn ông mặc áo da màu đen ngồi chính giữa người này tuấn mỹ lông mày rậm, đôi mắt sáng lung linh, đôi môi đầy đặn, bất ngờ chính là đây là người đàn ông trước kia đã thấy qua ở nhà hàng tây.
“Là anh” Khương Tuyết Nhu kinh ngạc: “Tôi căn bản không quen biết anh, cũng không đắc tội với anh”
“Cô không có tội với tôi, nhưng cô đắc tội với anh em tôi.” Tống Dung Đức chậm rãi đứng dậy, hai tay đưa vào túi quần, nhan sắc tuấn mỹ tràn đầy lãnh ý: “Dáng dấp cũng có mấy phần xinh đẹp, không trách có thể lừa dối được lão Hoắc”
“Anh là bạn của Hoắc Anh Tuấn?” Khương Tuyết Nhu coi như là hiểu được, cô tức giận nói: “Đây là chuyện của tôi với Hoắc Anh Tuấn, anh đem bạn của tôi đi đâu rồi, nhưng cô ấy nhân viên của công ty anh”
“Nhân viên của tôi rất nhiều, thiểu người như cô ta cũng không có vấn đề.” Tống Dung Đức lúc cười rất đẹp mắt, nhưng lại để cho người khác cả người rợn cả tóc gáy: “Nếu như có còn muốn gặp lại cô ta, thì còn phải xem cô làm như thế nào”
“Anh muốn tôi làm gì?” Khương Tuyết Nhu cắn răng nghiến lợi hỏi.
“Mặc cái này vào, đi xuống lầu khiêu vũ cho mọi người xem, cô phải nhảy đến mọi người đồng ý khen thưởng cô mười triệu tôi sẽ tha cho cô với bạn cố” Tống Dung Đức từ trên bàn móc ra một bộ quần áo kiểu thỏ ném trước mặt cô.
Khương Tuyết Nhu nhìn thấy thiếu chút nữa thì hộc máu, bộ quần áo kia vải vóc thật là ít đến đáng thương, trừ những chỗ trọng yếu có thể che chắn được, những chỗ còn lại đều bị lộ ra ngoài, hơn nữa phía sau còn có một cái đuôi, đây quả thực không phải là một bộ quần áo người bình thường có thể mặc được, cô sau khi mặc vào thì có khác gì với những người đàn bà không nghề nghiệp đàng hoàng đích đàn bà trong quán rượu kia đâu.
“Tổng công tử, có thể anh còn không biết, tôi là con gái của Diệp Gia Thanh, nếu như bố ta biết…“
“Tôi đã nghe nói, Diệp Gia Thanh mới đem về một đứa con gái riêng, nhưng mà vậy thì như thế nào, nếu như là Diệp Minh Ngọc đứng trước mặt tôi, thì tôi cũng chơi như thường.” Tống Dung Đức gõ một cái lên đồng hồ đeo tay: “Cho cô một phút, nếu không làm tôi liền đem bạn có ném ra biển khơi.”
“Tôi mặc như vậy, những người đàn ông bên ngoài kia có thể đối với tôi…“
“Được rồi, Khương Tuyết Nhu, lão Hoắc là người đơn giản, đừng tưởng rằng tôi dễ lừa gạt, loại phụ nữ này như cô, chưa từng có bảy tám người đàn ông tôi không tin, ngủ với đàn ông không phải là chuyện cô am hiểu nhất sao” Tống Dung Đức lúc này không nhịn được nữa: “Ba, hai….”
“Được, tôi mặc.”
Khương Tuyết Nhu chấp nhận nắm chặt quả đấm.
Đối với đám con nhà giàu này mà nói, cô chẳng qua là thứ đồ chơi mà thôi.
Nhưng cô không thể làm liên lụy Lâm Minh Kiều.
Năm phút sau, cô đi từ phòng thay quần áo đổi một bộ quần áo cô gái thỏ đi ra chậm rãi đi xuống lầu dưới.
Ở lầu dưới tất cả bọn đàn ông nhất thời huýt sáo lên.
“Thật là, Tống thiếu gia, anh từ đầu lấy được một nhân vật tuyệt vời như vậy.”
“Dáng dấp thật là tốt đó”
Chúng công tử nhìn một chút những người đẹp ặc áo tắm hai mãnh bên người kia, nhất thời cảm thấy thật là nhàm chán, từng cái ánh nhìn nóng nảy nhìn chằm chằm vào Khương Tuyết Nhu.
Khương Tuyết Nhu xấu hổ mặt đỏ bừng, suýt nữa rơi lệ, nhưng Tống Dung Đức lại hứng thú bừng bừng nói: ” Chờ một chút nữa, cô ta sẽ biểu diễn cho mọi người một vũ điệu, mọi người thích có thể khen thưởng nha, nhưng mà sau khi được thưởng đủ mười triệu thì cô ta có thể sẽ không khiêu vũ nữa.”