Chương 1141
“Cháu hiểu, cháu hiểu, chú, chú thật tuyệt vời.” Sở Văn Khiêm ngưỡng mộ nói.
Sở Minh Khôi vẫn lạnh lùng như cũ, “Lần sau trước khi làm chuyện gì, hãy động não một chút. Có chết cũng không sao. Nhưng đừng liên luỵ đến Sở gia.”
Sở Văn Khiêm xấu hổ, nhưng đành phải cúi đầu thừa nhận lần này mình thật sự lỗ mãng, “Thực xin lỗi.”
“Thân thủ của Hoắc Anh Tuấn còn hơn cả đặc công cấp cao, chút thủ đoạn của anh, muốn giết anh ta, nằm mơ đi.” Sở Minh Khôi trừng mắt nhìn anh, “ cút đi.”
Sau khi Sở Văn Khiêm vội vàng đi ra ngoài, Sở Minh Tranh lo lắng nói: “Liệu Hoắc Anh Tuấn có nhân cơ hội này leo lên Mạnh gia không, chúng ta không thể cho anh ta cơ hội trở mình.”
“Luôn để mắt tới Hoắc Anh Tuấn.”
Sau khi Hoắc Anh Tuấn qua đêm trong bệnh viện, anh trực tiếp đến tập đoàn Hoắc Thị làm việc.
Sau khi Hoắc Nhã Lam biết được anh đến, lập tức đi tới, khiển trách, “Cho anh về nghỉ ngơi, vừa ra viện đã chạy đến công ty ngay. Đừng có mà chết đột ngột trong công ty. Tôi không muốn không ai đưa tiễn khi tôi về già. ”
Hoắc Anh Tuấn nhướng mày, không khó nghe thấy bà quan tâm mình, giọng điệu lạnh lùng, “Tôi sẽ đưa bà đến cùng, bà đừng lo lắng.”
Hoắc Nhã Lam nhướng mày, như có như không.
Mặc dù mỗi ngày Hoắc Anh Tuấn đều đến công ty nhưng cũng không làm được gì nhiều.
Chẳng lẽ đêm qua đi dạo một vòng trên bờ vực sinh tử mà lại tỉnh ngộ?
“Chuyện gì xảy ra đêm qua.”
Hoắc Nhã Lam nghĩ đến người con trai này tối hôm qua suýt nữa ngỏm rồi, cuối cùng ánh mắt khẽ động, “Thang máy tốt không thể xảy ra tai nạn bất ngờ. Có người muốn hại Mạnh Tử Hàm, hoặc là nhắm vào anh.”
“Tôi không biết, chờ cảnh sát đến điều tra.” Hoắc Anh Tuấn nhẹ giọng nói.
“Sở gia muốn hại anh sao? Nghe nói nhà họ Sở và nhà họ Hà nhắm vào anh trong yến tiệc…”
“Không có bằng chứng.” Hoắc Anh Tuấn ngắt lời bà.
Hoắc Nhã Lam sắc mặt rất xấu, lại càng lộ ra một loại xám xịt hận ý cùng tuyệt vọng.
Hoắc Anh Tuấn không phủ nhận, nói rõ Sở gia có lẽ là người làm ra chuyện.
Bà không thể hiểu được, Sở gia đã là đệ nhất gia tộc của Nguyệt Hàn, Hoắc thị lung lay sắp đổ, bà cũng bị vứt bỏ, hơn nữa con của bà cũng mất một đứa.
Sở gia vì sao còn phải đuổi cùng giết tận đối với gia đình bà?
Bà đã làm sai cái gì, lại để cho Sở gia nhắm vào những người xung quanh.
“Không nghĩ tới.” Hoắc Anh Tuấn nhìn vẻ mặt của bà, “Không liên quan gì đến bà, chẳng qua là người của Sở gia lòng dạ hẹp hòi, lần trước Sở Văn Khiêm bị tôi chế nhạo, vẫn luôn…Ghi thù oán. ”
Hoắc Nhã Lam sửng sốt, “Chỉ vì bị anh chế nhạo mà muốn giết anh?”
“Đừng xem thường sự hung ác của người Sở gia, bây giờ bọn họ là những kẻ theo ta thì sống mà chống lại ta thì chết.” Hoắc Anh Tuấn nhắc nhở, “Bà không cần đến tìm Sở Minh Khôi, người như ông ta đã vô nhân tính rồi. ”
“Ý… có ý gì?” Hoắc Nhã Lam ngẩn ra, luôn cảm thấy con trai mình đã biết điều gì đó.
“Nếu Sở gia làm chuyện này, Sở gia sẽ đặt Hà Trúc Đình làm vật thế thân để bảo vệ Sở Văn Khiêm. Hà Trúc Đình là em gái của Hà Tĩnh Nhi, tuy Hà Tĩnh Nhi sinh con cho ông ta, nhưng hy sinh Hà gia là chuyện ông ta có thể làm được. Bà chờ xem, sẽ sớm có tin tức thôi. ”