Mục lục
Dụ Dỗ Đại Luật Sư - New
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 574: Chỉ cần nhìn hai người thì lại mắc ói

Thậm chí cho tới bây giờ không có ói qua lợi hại như vậy.

Nước mật vàng, nước mũi, nước mắt hoàn toàn ói ra.

Cô biết dáng vẻ của mình bây giờ nhất định rất xấu.

Nhưng mà cô không có cách nào khống chế được.

“Cô không có sao chứ?” Hoắc Anh Tuấn kinh ngạc cau mày nhìn cô.

Nhạc Hạ Thu cũng vội vàng ân cần rút khăn giấy ra đưa cho cô.

Khương Tuyết Nhu hất tay cô ta ra, khom người thật thấp cười: “Tôi không có sao, dĩ nhiên không có sao, tôi chẳng qua là bị đôi cẩu nam nữ các người làm cho chán ghét mà ói.”

Sắc mặt Hoắc Anh Tuấn hung hăng biến đổi: “Khương Tuyết Nhu, miệng cô nói chuyện sạch sẻ một chút cho tôi.”

“Tôi nói sai rồi sao” Khương Tuyết Nhu ngẩng đầu, đáy mắt dâng lên tia đỏ thẳm: “Các người rốt cuộc là tới nói xin lỗi hay là tới trước mặt tôi diễn tiết mục thâm tình, Hoắc Anh Tuấn, tôi biết anh không thương tôi, nhưng mà tôi dù gì cũng là vợ hợp pháp trên giấy đăng kí kết hôn, anh lại không thể cho tôi một chút xíu tôn nghiêm sao.”

Cô vừa nhìn về phía Nhạc Hạ Thu: “Còn có cô, vừa vào cửa liên khóc sướt mướt quỳ xuống cầu xin tha thứ, tôi cần cô quỳ xuống sao, cô cho là quỳ xuống thì tất cả mọi tổn thương đều có thể xem như là chưa có phát sinh sao, Nhạc Trạch Đàm làm chuyện phạm pháp, anh ta dùng đao giết người, cưỡng hiếp, bỏ thuốc, đều là những việc gian ác, cô cho là dập đầu hai cái nói lời xin lỗi liền có thể giải quyết sao, vậy tôi giết Nhạc Hạ Thụ, tôi quỳ một chút, cô có thể tha thứ cho tôi sao.”

Môi Nhạc Hạ Thu run run: “Tôi không phải có ý này… “

“Cô cút cho tôi” Khương Tuyết Nhu chỉ ra hướng cửa: “Chuyện này chúng tôi sẽ không chịu bất kỳ bồi thường nào, anh ta phạm vào tội gì, theo như luật pháp xử trí”

Nhạc Hạ Thu lật miệng, mới vừa định nói, Khương Tuyết Nhu đã nói: “Đừng dập đầu với tôi nữa, cũng đừng nói xin lỗi tôi, coi như cô dập đầu chết ở chỗ này cũng vô ích, tôi không phải là Hoắc Anh Tuấn, tôi sẽ không đau lòng.”

“Khương Tuyết Nhu” Hoắc Anh Tuấn không thể nhịn được nữa cảnh cáo cô.

“Tôi nói sai rồi sao, chúng tôi mới là người bị hại, cô ta ngược lại tốt rồi, làm cho thật giống như chúng tôi không tha thứ cô ta, tôi thì ngược lại trở thành người ác trở thành tội nhân vậy” Khương Tuyết Nhu cười nhạt: “Cút hết cho tôi, tôi lại nhìn thấy các người, tôi sợ ngay cả ruột cũng sẽ bị chán ghét mà ói ra, đứa con này của anh, sợ cũng sẽ không gánh nổi.”

Hoắc Anh Tuấn bị chọc tức không nhẹ, nhưng mà băn khoăn đến đứa bé trong bụng của cô, vẫn là ôm Nhạc Hạ Thu đi ra ngoài.

Khương Tuyết Nhu hung hăng đóng cửa lại, thân thể dựa vào cửa, chậm rãi tuột xuống.

Cô đem mặt chôn trong đầu gối.

Cô thật là đau, vô luận là lòng hay là người.

Nhưng mà trong mắt người đàn ông cô yêu kia lại không có bóng hình cô.

Cô rốt cuộc phải như thế nào, mới có thể không bị hai người này tiếp tục tổn thương.

Buổi sáng bảy giờ.

Khương Tuyết Nhu lại đi đến phòng bên cạnh nhìn Lương Duy Phong sau đó mới đi mua đồ ăn sáng.

Mới vừa đi tới cửa phòng bệnh của Lâm Minh Kiều, bên trong bỗng nhiên truyền tới tiếng kích động đập đồ của Lâm Minh Kiều: “Khốn kiếp, Tuyết Nhu làm sao lại biết lại yêu thứ người như vậy, không, anh căn bản không phải người, là ma quỷ”

“Minh Kiều… “

Khương Tuyết Nhu vọt vào, lại thấy Lâm Minh Kiều tựa vào trên giường bệnh giống như bị dã thú làm bị thương vậy phát ra lửa giận, nhưng mà cả người cô không có khí lực, rất nhanh liền lảo đảo muốn ngã.

Mà Hoäc Anh Tuấn đứng ở trước giường bệnh, một gương mặt tuấn tú cất giấu nhiều điều phức tạp.

“Anh rốt cuộc đã nói với cô ấy cái gì”

Khương Tuyết Nhu tức giận đẩy Hoắc Anh Tuấn ra: “Cô ấy đã bị đánh thành như vậy, tại sao các người vẫn không chịu buông tha cho cô ấy”

Hoắc Anh Tuấn nhìn hai người đàn bà tiều tụy, quả đấm nắm thật chặt một cái: “Tôi nói cho cô ấy và Lương Duy Phong mỗi người một trăm ba mươi tỉ, chuyện này coi như qua đi.”

“Được, cứ như vậy qua đi” Lâm Minh Kiều bồng nhiên thật thấp nói.

“Cậu điên rồi” Khương Tuyết Nhu khó tin mắng: “Cậu với Lương Duy Phong là thiếu kia một trăm ba mươi tỉ sao, Nhạc.

Trạch Đàm loại người như vậy nếu như không cho anh ta ngồi tù, anh ta lại sẽ làm tốn thương cậu, loại người như anh ta vậy đã không sợ trời không sợ đất nữa, Hoắc Anh Tuấn, có phải anh uy hiếp cô ấy cái gì hay không’“

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK