Chương 1945
Mạnh Quốc Xuyên nhếch mép cười lạnh nhìn về phía Tống Nguyên, “Tống Nguyên, Tống gia của anh đã hết thời rồi, giao con dấu ra đi, nói không chừng tôi sẽ tha chết cho anh và cha anh, nếu không tôi sẽ để cha và anh trai của anh chết trước mặt anh.”
Sau khi ông ấy nói vừa dứt lời.
Ngược lại, vẻ mặt tức giận của Tống Nguyên lại lộ ra một nụ cười kín đáo, lúc này, anh như đã lấy lại được phong thái đế vương mà chỉ có tổng thống mới có. “Mạnh Quốc Xuyên, anh nghĩ tối nay tôi dám đến bữa tiệc linh đình này mà không có chuẩn bị gì sao?”
Mạnh Quốc Xuyên khẽ giật mình, sau đó cũng không quan tâm, “Vậy thì sao, anh hẳn là còn chưa biết, ngoại trừ đội cảnh vệ bên cạnh, giảng bộ Kinh Đô đều đã nằm trong lòng bàn tay của tôi, ngay cả Phủ tổng thống bây giờ cũng đã bị người của tôi chiếm đóng.”
“Thật sao?” Tống Nguyên tự tin nhìn ông ấy, không có chút bối rối nào, ngược lại mà môi mỏng càng nhếch lên.
Những vị khách xung quanh cũng nhận thấy Tống Nguyên có gì đó không ổn, trong lòng có chút bất an.
“Đừng lo lắng, Tống gia sẽ không bao giờ lật lại được cơn sóng gió này.” Mạnh Quốc Xuyên bình tĩnh trấn an cường giả xung quanh.
Tống Thanh Duệ đột nhiên cười ra tiếng, “Cha cứ nói cho bọn họ biết sự thật đi, dù sao cái đuôi cáo của Mạnh Quốc Xuyên cũng đã bị vạch trần. Lần này, những người theo ông ấy đều lộ bộ mặt thật, nhân cơ hội này, một mẻ hốt gọn hết tất cả.”
Tiếng cười của anh vang vọng trong phòng khách một cách kỳ lạ, càng khiến nhiều người bất an vô cớ.
“Mạnh bộ trưởng, anh có chắc là mình không có sai sót nào chứ.” Điền Phong lo lắng đến gần Mạnh Quốc Xuyên.
Mạnh Quốc Xuyên hung hăng trừng mắt liếc nhìn anh, còn chưa mở miệng thì sau lưng bỗng nhiên có âm thanh rối loạn tưng bừng được truyền đến.
Trong lúc đang phản ứng, ông phát hiện Hoắc Anh Tuấn ở phía sau lấy súng từ một tên cận vệ với tốc độ cực nhanh, sau đó nhanh chóng tiến đến thái dương của Mạnh Tử Hàm.
“Anh làm gì vậy?” Mạnh Tử Hàm sợ hãi hét lên.
“Câm miệng.” Hoắc Anh Tuấn trực tiếp kéo cô vào trong lòng ngực, dùng lực chống đỡ làm cho khẩu súng đẩy đè mạnh vào đầu cô, anh xoay người cúi đầu xuống, môi mỏng nở nụ cười nguy hiểm, “Nói dong dài tôi bắn vào tai cô bây giờ.”
Hoắc Anh Tuấn, anh định làm gì, mau thả con gái của tôi ra.” Mạnh Quốc Xuyên càng thêm tức giận, “Anh muốn tìm đến chỗ chết phải không?”
“Mạnh bộ trưởng, ngài bình tĩnh đi, chuyện này có lẽ là do Tống tổng thống sắp xếp.” Lương Duy Phong níu lấy Mạnh Quốc Xuyên, “Chỉ là anh ta bí quá nên mới dùng con gái ngài để lật ngược tình thế, điều này thật là viển vông.”
Mạnh Quốc Xuyên sửng sốt, sau đó nhíu mày.
Dù là ông ấy có một đứa con gái là Mạnh Tử Hàm, từ trước đến giờ luôn cưng chiều cô, nhưng để cho ông lựa chọn giữa con gái và quyền lực, ông vẫn sẽ chọn cái sau.
Dù gì con gái không có cũng được, trong tương lai ông sẽ trở thành người đứng trên vạn người, sau đó vẫn có thể sinh thêm con.
Chắc lúc đó sẽ có nhiều con trai.
“Anh muốn dùng cô ấy để uy hiếp tôi, đừng có mơ tưởng.” Mạnh Quốc Xuyên đột nhiên lạnh lùng nói.