Chương 1247
Khương Tuyết Nhu chạy tới nhìn thấy hiện trường thảm thiết, phần đuôi xe của Hoắc Anh Tuấn bị đụng nát bét.
“Mẹ.” Hiểu Khê và Hiểu Lãnh thấy cô thì chạy tới.
“Mẹ, suýt nữa bọn con không còn được gặp mẹ nữa.” Hiểu Lãnh nói nhỏ: “Lần này may là có. . . cha cặn bã.”
Khó khi Hiểu Lãnh khen ngợi Hoắc Anh Tuấn, lần này Khương Tuyết Nhu thật sự biết ơn Hoắc Anh Tuấn, nếu anh không nhanh tay nhanh chân thì có lẽ cô không còn được gặp lại bọn nhỏ.
“Tuyết Nhu. . . .” Hoắc Anh Tuấn đi tới, trong ánh mắt sâu thẳm đầy áy náy: “Anh xin lỗi đã để bọn nhỏ gặp chuyện khủng khiếp như vậy. . . .”
“Rốt cuộc chuyện gì xảy ra.” Khương Tuyết Nhu nhìn thấy tai nạn xe này thì không nhịn được nhớ tới cái chết của Lục Thanh Minh.
Tại sao lại là tai nạn xe.
Chưa tới một tháng, người bên cạnh cô liên tục xảy ra tai nạn xe, điều này làm cho cô không thể không đề phòng và sợ hãi.
Đây là cố ý? Hay là trùng hợp?
Người đó nhắm vào cô? Hay là nhắm vào Hoắc Anh Tuấn?
Hoắc Anh Tuấn mím môi, bọn trẻ ở đây nên anh không tiện mở miệng: “Chúng ta rời khỏi chỗ này trước, đưa bọn trẻ về nhà đã, lát nữa còn phải đến sở cảnh sát.”
Khương Tuyết Nhu hiểu, nhưng trong lòng cô càng nặng nề hơn.
Chỗ này kẹt xe nên xe không vào được, hai tay Hoắc Anh Tuấn bế Hiểu Khê và Hiểu Lãnh đi lên phía trước.
Khương Tuyết Nhu nhìn bóng lưng cao lớn của anh thì ngây ra, sau đó vội vàng đuổi theo.
Thậm chí cô quên Lương Duy Phong đang ở phía sau đợi mình.
Lúc cô lên xe của Ngôn Minh Hạo thì mới nhớ tới gửi tin nhắn cho Lương Duy Phong, nói anh ta về trước đi.
Trên đường đi, cô an ủi hai đứa bé, khi bọn họ về nhà họ Hoắc, cô và Hoắc Anh Tuấn mới đi tới sở cảnh sát.
“Tuyết Nhu, anh xin lỗi, đây là một âm mưu.” Hoắc Anh Tuấn đưa điện thoại cho Khương Tuyết Nhu, trên đó là tin nhắn nhắc nhở của Chiến Thành: “Anh cho Chiến Thành đến nhà họ Sở làm gián điệp, nếu anh ta không nhắc nhở thì Hiểu Khê và Hiểu Lãnh. . . .”
Khương Tuyết Nhu nhìn thấy tin nhắn kia thì đầu óc muốn nổ tung.
Con của cô còn nhỏ như vậy lại bị người khác nhắm vào.
Hôm nay là may mắn, vậy ngày mai thì sao.
Cô tức giận oán hận nhìn về phía Hoắc Anh Tuấn: “Tôi sai rồi, tôi không nên để bọn nhỏ đi với anh, Hoắc Anh Tuấn, anh là đồ xui xẻo, sao chổi, anh là khắc tinh của tôi, anh hại tôi, bây giờ anh lại muốn hại bọn nhỏ, tại sao tôi lại xui xẻo gặp phải anh như vậy.”
Lời nói của cô giống như con dao đâm vào trái tim Hoắc Anh Tuấn.
Trong lòng anh đau đớn, chỉ có thể nói tiếp: “Không phải nhà họ Sở muốn hại Hiểu Khê và Hiểu Lãnh.”
Khương Tuyết Nhu cười lạnh: “Vừa rồi anh nói Chiến Thành đang nằm vùng ở nhà họ Sở, không phải là nhà họ Sở thì sao anh ta biết được chứ.”
“Chiến Thành nói sau lưng Sở Minh Khôi có một cấp dưới rất bí ẩn, luôn giúp ông ta làm rất nhiều việc mà không ai biết, ở trong tay người kia có một bang sát thủ vịnh Nia. . . .”
Khương Tuyết Nhu nghe thấy từ “Vịnh Nia” thì khiếp sợ.