Mục lục
Dụ Dỗ Đại Luật Sư - New
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 370: Không hổ thẹn với lương tâm

“Bây giờ biết xấu hổ thì tốt rồi.” Hoắc Thiên Hà bĩu môi nói, “Hoắc Anh Tuấn lần này thật bị cô hại chết”

“Một người vẫn luôn điềm đạm lại có thể thay đổi như vậy” Hoắc Chân trầm ngâm nói, “Thật may là ba mẹ tôi đã dành nhiều tâm tư cho anh ấy.

Ông cụ Hoặc tức giận hung hăng vỗ bàn một cái: “Cô không thể ở lại Kinh đô nữa, bây giờ tôi cho cô hai lựa chọn, một là cầm vé máy bay rời khỏi đây, vĩnh viễn không trở lại, tôi sẽ thay đổi quốc tịch cho cô, hai là ở lại chỗ này, nhưng tôi sẽ để cho cô sống không bằng chết.”

Khương Tuyết Nhu chợt ngẩng đầu, chốc lát mờ mịt. Rời khỏi Kinh đô, không còn là người Nguyệt Hàn?

Trước đây bị Hoắc Anh Tuấn hành hạ đến chết đi sống lại, cô không phải chưa từng nghĩ đến việc muốn chạy trốn, nhưng tối nay biết được Hoắc Anh Tuấn vì cô mà đắc tội toàn bộ giới quý tộc ở thủ đô, nếu cô đi, lương tâm… sẽ an sao?

“Tôi muốn biết Hoắc Anh Tuấn sẽ như thế nào?” Hồi lâu, cô nắm chặt quả đấm, “Các người sẽ cứu anh ấy sao?”

“Vậy phải xem chính nó, nếu như nó vẫn hồ đồ ngu xuẩn, vậy ta coi như không có người cháu này”

Ông cụ Hoắc hừ lạnh, “Nó bây giờ danh tiếng mất hết, lại đem toàn bộ đám công tử nhà giàu trong thành phố chặt tay, bây giờ đã chọc cho toàn bộ giới thượng lưu muốn kìm kẹp nó, các gia đình đó gây áp lực lên nhà họ Hoắc, danh tiếng trăm năm xem như mất hết, nó còn sống được là tốt lắm rồi”

Khương Tuyết Nhu nhìn tất thảy mọi người nhà họ Hoắc, những người này trên mặt không có một chút nào là vì lo âu cho Hoắc Anh Tuấn, thậm chí ngay cả bố ruột Hoắc Khải cũng không ngoại lệ.

Cô đột nhiên có chút đồng tình với Hoắc Anh Tuấn, anh ở trong hoàn cảnh như vậy lớn lên, khó trách tính cách anh cực đoan lạnh lùng như vậy.

“Hoắc Anh Tuấn là cháu trai ruột của ông. Rốt cuộc thì danh dự quan trọng hay huyết thống quan trọng hơn?”

Khương Tuyết Nhu không thể nhịn được nữa đứng dậy, bóng lưng thẳng tắp: “Các người một bên là ông bà nội, một bên là cha ruột, vậy mà có thể lạnh lùng vô tình? Khi anh ấy mang vinh quang về cho gia tộc, mang lợi ích về thì các người tung hô nâng đỡ anh ấy, đến khi anh ấy gặp chuyện lại lựa chọn không giúp thì thôi đi, lại còn phỉ nhổ, hôm nay tôi đúng là mở mang tầm mắt, nhà họ Hoắc chính là như vậy”.

“Càn rỡ”.

Ông cụ Hoắc tức giận, lần này là ông ta cầm ly muốn đập đầu nàng.

Lần này không có người nào giúp cô ngăn cản.

Đau đớn đến mức suýt chút nữa Khương Tuyết Nhu té xỉu.

Máu tươi từ trên mặt cô chảy xuống thành dòng, vừa nhìn thấy đã giật mình.

Khương Tuyết Nhu dùng sức siết quả đấm một cái, để cho mình giữ được sự bình tĩnh và lạnh lùng, ánh mắt sáng ngời sắc bén: “Chẳng lẽ tôi nói sai rồi sao, một gia tộc muốn lớn mạnh, lẽ ra phải đoàn kết nhất trí, anh em đồng lòng, chỉ có như vậy gia tộc mới có thể vững bền.”

Mọi người hơi ngẩn ra, không biết là vì khuôn mặt đáng sợ của cô hay là do lời cô nói làm cho kinh sợ.

Một lát sau, Hoắc Khải tức giận nói: “Khương Tuyết Nhu, vốn là chúng ta để cho cô rời khỏi Kinh đô là muốn cho cô một đường thoát. Xem ra mặt cô thật không biết xấu hổ”

Khương Tuyết Nhu nhìn lên cười một tiếng, “Cám ơn ngài còn cho là tôi không biết xấu hổ, tôi đã sớm không còn mặt mũi nào, tôi nói cho các người biết, tôi sẽ không đi.”

Hoắc Phong Lang cau mày, đáy mắt thoáng qua một sự lo lắng, “Tuyết Nhu, cô đi thôi, ở lại… cô sẽ sống không bằng chết, nhà họ Hoắc sẽ không thả cho cô đi ra ngoài, sẽ đem cô nhốt ở trong hầm, nơi đó rất kinh khủng… .”

“Ồ, không sao, tôi đã ở những nơi đáng sợ hơn” Vẻ mặt Khương Tuyết Nhu vô cùng lãnh đạm, trên mặt không hề có một chút sợ hãi.

Hành động này của cô càng làm cho Hoắc Phong Lang cảm kích, cũng không muốn cô lựa chọn con đường này. “Dù có ở lại cũng không có ý nghĩa gì. Đời này cô sẽ mất tự do”

“Ít nhất… Tôi không thẹn với lương tâm mình” Khương Tuyết Nhu ánh mắt thản nhiên. “Cô còn có lương tâm?” Hoắc Văn lộ ý châm chọc.

“Ân oán tình cừu giữa tôi và Hoắc Anh Tuấn nằm ngoài khả năng hiểu biết của anh” Khương Tuyết Nhu thờ ơ trả lời. “Vậy giam cô ta lại!” Ông cụ Hoắc hừ lạnh vẫy tay. Khương Tuyết Nhu lập tức bị vệ sĩ lối đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK