Chương 200: Chưa Phân Thắng Bại
Khương Thái Vũ nắm chặt nắm tay, nhanh chóng bình tĩnh lại: “Vậy thì đã sao? Hiện giờ toàn bộ cổ phần đã do tôi đứng tên, các người nói thêm cũng vô dụng. Hội đồng quản trị hôm nay cũng không thay đổi được việc tôi chính là cổ đông lớn nhất.
“Ai nói tất cả đều đã đứng tên ông?” Khương Tuyết Nhu cười tủm tỉm nói: “Ông còn không đi kiểm tra sao? Hiện tại 30% cổ phần đã tới phòng công thương đổi sang tên tồi rồi.”
Sắc mặt Khương Thái Vũ lập tức trở nên khó coi. Rốt cuộc nhịn không được, ông ta lập tức lấy di động ra gọi cho phòng công thương. Không quá một phút sau, ánh mắt ông ta đã hóa thành hung ác, hận không thể đem cô lột da rút gân.
Khương Tuyết Nhu nói với mọi người: “Nhắc đến cũng thấy thật khéo. Bà ngoại tôi đột nhiên bị liệt, rồi lại đột nhiên qua đời. Tin tức về cái chết của bà đều là do người khác nói với tôi. Hơn nữa chuyện cổ phần này cũng là tôi mới biết được chân tường cách đây không lâu. Nếu không, e rằng số cổ phần này đã trở thành của bác tôi rồi.”
Mọi người tức khắc hạ giọng bàn tán không ngưng.
“Trời đất, quả thực cái chết của bà cụ Khương có chút kỳ quặc.
“Nói mới thấy, nửa năm gần đây, tôi thấy sức khỏe và thể trạng của bà cụ Khương cũng không xấu lắm.
“Chậc, thật quá sức tàn nhẫn. Đó là mẹ ruột của ông ta kia mà.”
“Xem ra sau này vẫn nên tránh xa ông ta một chút, con người này thật quá đáng sợ.
Ánh mắt mọi người nhìn Khương Thái Vũ lúc này đều đã khác.
Khương Thái Vũ tức giận đập bàn: “Khương Tuyết Nhu, thử nói nhảm một câu nữa xem.”
“Bác à, vừa rồi tôi còn chư chỉ trích ông một lời nào. Vì sao bác lại kích động như vậy, không phải là chột dạ đấy chứ?” Khương Tuyết Nhu nhưởng mày, đáy mắt lạnh lùng: “Có điều tôi cũng không tin ông sẽ hại chết mẹ ruột. Nếu đó là sự thật, sợ rằng sau này bà ngoại tôi có thành ma cũng sẽ không ta cho ông.
Khương Thái Vũ hai má giật giật, đổ mồ hôi lạnh. Ông ta tức giận nói sang chuyện khác: “Cô tới nơi này rốt cuộc là muốn làm gì?”
“Đương nhiên là cùng ông tranh cử vị trí chủ tịch hội đồng quản trị rồi.
Khương Tuyết Nhu nhìn về phía mọi người: “Hiện tại tôi cùng Khương Thái Vũ đều đang nắm giữ 30% cổ phần, tôi cũng có tư cách tham dự.
“Cô điên rồi.”
Khương Thái Vũ giống như nghe được một câu chuyện cười: “cô bao nhiêu tuổi? Kinh nghiệm cuộc sống còn chưa có, bản lĩnh lại càng không. Ai có thể yên tâm đem công ty giao cho cô quản đây?”
“Đúng vậy.” Giám đốc Lưu cũng gật đầu: “Ân oán của nhà họ Khương mấy người, chúng tôi không quản, nhưng việc quản lý công ty không phải chuyện đùa”
“Phải lắm. Hồng Nhân không phải một công ty tầm thường, cho dù thế nào cũng không tới phiên cô ấy.
Lại có cổ đông khác cau mày lên tiếng phản đối.
Khương Thái Vũ rất vừa lòng, một lần nữa ngồi xuống thản nhiên uống một ngụm trà.
Nhấn nháo cả một ngày, cuối cùng vị trí chủ tịch này cũng sẽ là của ông ta mà thôi.
“Tại sao tôi lại không làm được?”
Khương Tuyết Nhu không chút hoang mang nói: “Mọi người đều biết, Khương Thái Vũ đã từng là chủ tịch của Khải Phong, nhưng Khải Phong dưới sự dẫn dắt của ông ta đã sụp đổ tới thế nào. Thậm chí còn phải bán công ty đi với giá rẻ. Đến tận bây giờ, trên mạng vẫn còn chưa dứt bàn tán. Danh tiếng cá nhân của ông ta đã không còn lại gì, giờ đây chẳng còn ai tín nhiệm ông ta nữa. Công ty do ông ta lãnh đạo mắc không ít những điều tiếng như tham ô, nhận hối lộ. Nếu ông ta thực sự là người lãnh đạo Hồng Nhân, người bên ngoài sẽ nói gì về công ty và sản phẩm của chúng ta đây. Hẳn là không tốt chút nào.
Lời này vừa nói ra, có không ít cổ động đều gật đầu đồng tình.
Khương Thái Vũ sắc mặt cứng đờ, trừng mắt nhìn Khương Tuyết Nhu, ánh mắt căm hận, tức không thể đem cô ăn tươi nuốt sống. Khương Kiều Nhân tức giận nói: “Cô còn không biết xấu hổ mà nói thế sao? Nếu không phải tại cô, danh dự của Khải Phong sẽ bị ảnh hưởng ư? Đều là tại cô làm hại chúng tôi.”