Chương 662: Còn có loại chuyện này nữa sao?
Sau khi Hoắc Anh Tuấn đi ra mở điện thoại lên thì thấy có mấy tin nhắn.
Anh mở tin nhắn ra thì vẫn là vào nửa tiếng trước anh đã nhắn cho Nhạc Hạ Thu: “Buổi tối anh có chút việc bận không thể về được cho nên em cứ đi ngủ trước đi.”
Anh vuốt cái đầu đau của mình sau đó gọi điện cho Quý Tử Uyên: “Đã đi ngủ chưa, đi uống một chút không?” “Không rảnh, hôm qua tôi phải trực một ca đêm cho nên hiện tại đang rất mệt”
Quý Tử Uyên phũ phàng từ chối. “Vậy thì tôi đến chỗ đó của cậu” Hoắc Anh Tuấn tức giận nói.
Cuối cùng, lúc anh đến biệt thự của Quý Tử Uyên thì thấy Quý Tử Uyên vẫn còn đang nằm ở trên giường ngáy o o.
Hoắc Tuấn Anh trực tiếp kéo Quý Tử Uyên từ trên giường tỉnh dậy: “Đứng lên, đi uống rượu”.
Đầu tóc rối bù xù cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai của anh ta, Quý Tử Uyên nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu sao đấy, tối hôm qua một đêm không trở về cũng thôi đi, đêm nay lại đi tìm tôi như vậy, cậu không sợ Nhạc Hạ sẽ nghĩ lung tung sao… chờ đã ở trên người cậu có mùi gì vậy?”.
Quý Tử Uyên lập tức im lặng: “Mùi của phụ nữ, sao lại có mùi của Khương Tuyết Nhu trên người của cậu?”. “Làm sao mà cậu biết trên người tôi có mùi của cô ta?” Đôi mắt của Hoắc Anh Tuấn nhíu lại.
“Buổi sáng hôm nay khi mà cô ta mở cửa ra thì tôi đã ngửi thấy mùi này, vì là mùi rất thơm cho nên tôi vẫn còn nhớ kỹ” Quý Tử Uyên vừa nói xong thì đã nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Hoắc Anh Tuấn.
“Quên đi”.
Quý Tử Uyên im lặng: “Rốt cuộc cậu còn muốn làm cái gì, mới buổi sáng vừa mới nói cho cậu nghe xong mà bây giờ đã..”.
“Mặc quần áo vào” Hoắc Anh Tuấn ném quần áo cho anh ta sau đó quay người đi ra ngoài.
Quý Tử Uyên đau khổ đứng lên, kết quả vừa đi ra bên ngoài đi đã nhìn thấy Hoắc Anh Tuấn đang mở chiếc bình rượu Lafite mười năm của mình: “Hoắc Anh Tuấn, đây chính là bình rượu mà bấy lâu nay tôi vẫn không nỡ uống, bỏ xuống mau lên”
Trả lời câu nói của anh ta chính là tiếng “cạnh” đã mở xong chai rượu.
Trong lòng của Quý Tử Uyên cũng trở nên đau đớn: “Đại ca, tại sao cậu lại không đi tìm Dung Đức đi chứ hả?”
“Nếu như tôi nói cho Dung Đức biết chuyện của tôi và Khương Tuyết Nhu thì nhất định cậu ta sẽ đánh nhau với tôi” Hoắc Anh Tuấn rót cho anh ta một ly rượu: “Quan trọng gì chứ, rượu chỉ là vật mà thôi, người sống mới là quan trọng nhất.”
Quý Tử Uyên vô trán, nhanh chóng bưng ly rượu lên uống, tránh cho tất cả rượu đều bị Hoắc Anh Tuấn uống hết: “Rốt cuộc cậu nghĩ như thế nào về hai người phụ nữ này?”
“Tôi cũng không biết” Hoắc Anh Tuấn lắc đầu: “Tôi vẫn còn cho là mình yêu Nhạc Hạ Thu nhưng mà khi nhìn thấy Khương Tuyết Nhu thì tôi lại cảm thấy có chút… không muốn trở về, muốn được ở đó, loại cảm giác này cậu có hiểu không?”
Quý Tử Uyên liếc nhìn anh một cái: “Cũng không có gì là kỳ lạ cả, vốn dĩ cậu cùng với phương Tuyết Nhu đã từ tình bạn trở thành tình yêu rồi”
“Từ lúc nào mà tôi lại tình bạn hóa tình yêu với cô ta rồi?” Hoắc Anh Tuấn nói thầm.
“Ba năm gần đây trí nhớ của cậu càng lúc càng kém đi, khả năng là đã quên mất nhiều chuyện rồi” Quý Tử Uyên không khỏi nhớ đến một chuyện trước kia.
Với tư cách là một người ngoài cuộc, anh ta có thể thấy được Hoắc Anh Tuấn yêu Nhạc Hạ Thu, nhưng mà thời điểm Nhạc Hạ Thu không có ở đây thì ở trong lòng của Hoắc Anh Tuấn, Khương Tuyết Nhu cũng đã đóng một vai trò quan trọng, chỉ là anh ta đã phát hiện ra còn Hoắc Anh Tuấn thì không nhớ rõ lắm.
Hoắc Anh Tuấn sững sờ: “Tôi đã quên chuyện gì à?” Quý Tử Uyên nhìn anh một cái: “Chuyện cậu cùng với Khương Tuyết Nhu đi ăn KFC, cậu còn nhớ không?” “Tôi đi ăn KFC sao?” Hoắc Anh Tuấn giống như là nghe được chuyện cười: “Không thể nào” .
Quý Tử Uyên lại nói: “Trước kia, thời điểm mà Nhạc Hạ Thu không có ở đây, khi cậu phát bệnh cũng chính là Khương Tuyết Nhu ở bên cạnh của cậu”
Hoắc Anh Tuấn: “..” Còn có loại chuyện này nữa sao?
Quý Tử Uyên: “Còn có một lần cậu làm cho Khương Tuyết Nhu bị thương sau đó nửa đêm còn đưa cô ta đến bệnh viện.”
Gương mặt của Hoắc Ánh Tuấn bởi vì khiếp sợ mà đen lại, vậy mà mình lại có thể làm ra mấy loại chuyện thế này sao?
Nếu như là người khác nói thì chắc chắn anh sẽ không tin tưởng, nhưng mà Quý Tử Uyên chính là anh em chí cốt của anh, cho nên những lời anh ta nói ra đa số đều là sự thật.
“Này Tử Uyên, tôi cũng không phải là loại cặn bã, làm sao mà tôi có thể làm như vậy được?”
Hoắc Anh Tuấn che đầu của mình lại, hiện tại anh cảm thấy có một cảm giác lạ lẫm sinh ra.