Chương 349: Đừng
Vệ Phương Nghi sớm đã nhìn ra tâm tư đó của con gái nhỏ liền tiến đến gần bên tai cô nói: “Muốn triệt để nắm giữ được một người đàn ông thì phải có được người anh ta”
“Thế nhưng cậu cả bình thường đều không cho con chạm vào anh ấy.”
Đêm nay thừa dịp cậu chủ Hoắc uống say là một cơ hội, mẹ sẽ nói với bà ngoại Hoắc một câu để cho con đến phòng chăm sóc Cậu cả” Vệ Phương Nghi nháy mắt ra hiệu với con gái.
Diệp Minh Ngọc bừng tỉnh, nghĩ đến đêm nay sẽ trở thành người con gái của Hoắc Anh Tuấn, cô liền xấu hổ đến đỏ bừng khuôn mặt bé nhỏ, nhưng lại rất chờ mong, “Mẹ, Khương Tuyết Nhu kia không phải đã quyến rũ được Cậu hai Hoắc rồi chứ..”
“Chính là cô ta, cũng đúng, cô ta với mẹ cô ta đều là một lũ hồ ly tinh” Vẻ mặt Vệ Phương Nghi tràn đầy khinh thường: “Nhìn xem đêm nay mẹ trừng trị cô ta như thế nào?
Hoắc Anh Tuấn sau khi phát biểu xong bước xuống khán đài, các minh tinh ca sĩ nổi tiếng thay phiên lên biểu diễn tiết mục.
Lúc các tiết mục sắp kết thúc, Hoắc Phong Lang cúi đầu tiếng tới gần tại Khương Tuyết Nhu nói: “Tôi đi ra hậu trường xem số tiền đã quyên góp được, đợi một chút sẽ quay lại”
“Được” Khương Tuyết Nhu gật đầu.
Cảnh tượng kia rơi vào đáy mắt Hoắc Anh Tuấn như kích thích sự giận dữ bùng lên trong lồng ngực anh.
Người phụ nữ đáng chết này, chỉ cần anh hơi không chú ý, cô liền cùng người đàn ông khác mập mờ.
Lần này, vậy mà câu dẫn được Hoắc Phong Lang.
Ly rượu thuỷ tinh trong tay anh suýt chút nữa bị anh bóp nát.
Ổn định lại tình thần, anh lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Khương Tuyết Nhu: “Tới phòng 408 đợi anh”
Khương Tâm Nhu rất nhanh nhận được cái tin nhắn này, cô nhìn về phía Hoắc Anh Tuấn, thấy anh đang bày ra vẻ mặt chăm chú xem tiết mục trên khán đài.
Trong nội tâm cô âm thầm mắng: Ra vẻ đạo mạo, ngụy quân tử.
Nhưng trong hoàn cảnh này có thực sự không muốn đi, quá mạo hiểm rủi ro, cô cúi đầu trả lời: “Anh có thể đợi đến khi trở về mà.”
Hoắc Anh Tuấn: “Anh bây giờ đã rất tức giận rồi, đừng có lại tính chọc giận anh nữa”
Khương Tuyết Nhu: “..”
Cô cười khổ một tiếng, đành phải yên lặng đứng dậy rời đi.
Vừa đi ra khỏi phòng dạ tiệc , một người đàn ông trung niên mập mạp đã uống say khướt đột nhiên ngăn cô lại: “Người đẹp, có thời gian không vào phòng trò chuyện với tôi một chút.”
“Tôi không rảnh” Khương Tuyết Nhu căn bản vốn không biết ông ta, quay đầu bước đi.
Người đàn ông mập mạp đột nhiên bắt được cổ tay cô, cười đùa tí từng nói: “Cô biết tôi là ai không, tôi có tiền, chỉ cần có chịu. cùng tôi một đêm, tôi cho cô 3 triệu”. “Đổi lại tôi cho ông 3 triệu, ông mau cút cho tôi” Khương Tuyết Nhu dùng sức giãy dụa.
“Được lắm, cho cô thể diện mà lại không cần” Người đàn ông mập mạp nói xong liền đẩy cô tới vách tường, chuẩn bị tiến lại gần cô.
“Ông thả tôi ra” Khương Tuyết Nhu cho ông ta một bạt tai.
“Cô dám đánh tôi, tiện nhân..” Người đàn ông mập mạp đưa tay định vung xuống, giữa không trung bị một bàn tay bắt lại.
Ngay sau đó, cơ thể mập mạp của người đàn ông bị hất sang một bên: “Ông dám đánh tôi…?”
Lúc thấy rõ được thân ảnh cao lớn trước mặt là ai, ông ta lập tức bị doạ đến hai chân run lên: “Đại thiếu…Cậu cả, anh tới thật đúng lúc, cô ta câu dẫn tôi”
“Vậy sao, chủ tịch Khổng, dám ở dạ tiệc thiện nguyện của Hoắc thị làm càn, xem ra sau này những buổi tiệc của giới thượng lưu ông cũng không cần đến tham dự nữa” Hoắc Anh Tuấn lạnh lùng nói với Ngôn Minh Hạo: “Đánh gãy một chân ông ta, lôi ra ngoài”
“Cậu cả, đừng mà.” Khổng Vân Tử còn định quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, nhưng đã không kịp, Ngôn Minh Hạo đã trực tiếp kéo ông ta đi ra.
Hoắc Anh Tuấn xoay người, nhìn người phụ nữ đầu tóc rối loạn đang đứng dựa vào vách tường, cô ngẩng đầu nhìn anh, khuôn mặt nhỏ trắng muốt, đôi môi đỏ quyến rũ, tựa như một bức phong cảnh tuyệt mỹ.