Chương 1430
Khương Tuyết Nhu không được tự nhiên lau tóc: “Anh đừng để lời cậu ấy nói ở trong lòng, thật ra. . . Vừa rồi cũng còn được lắm.”
Cô thật sự muốn giết chết Lâm Minh Kiều, đời này cũng không biết miệng cô ấy đã đào hố cô bao nhiêu lần nữa.
“Cái gì còn được lắm.” Hoắc Anh Tuấn ngẩng đầu, con ngươi sâu thẳm lóe ra ý cười.
Khương Tuyết Nhu mới biết mình bị lừa, trừng mắt liếc anh một cái, quay người xuống giường: “Em không quan tâm anh nữa.”
“Đừng.” Hoắc Anh Tuấn vội vàng ôm lấy eo cô, giọng điệu sa sút: “Lâm Minh Kiều nói không sai, nếu anh không tốt lên thì Tuyết Nhu, em có thể rời khỏi anh hay không.”
Khương Tuyết Nhu nghiêm mặt: “Hoắc Anh Tuấn, em có rời khỏi anh hay không cũng không liên quan đến chuyện này, nếu em để ý chuyện này thì lúc đầu sẽ không tái hợp với anh, sau này không ai biết xảy ra chuyện gì, anh cũng đã từng dỗ ngon dỗ ngọt, nhưng cuối cùng chúng ta vẫn chia tay, em trải qua quá nhiều chuyện nên không tin tương lai, em chỉ coi trọng hiện tại.”
Hoắc Anh Tuấn nghe xong thì im lặng nửa phút: “Anh hiểu, nói thẳng ra anh không cho em cảm giác an toàn, không sao, hiện tại anh có cơ hội chứng minh cả đời.”
Anh dừng một chút, thì thầm vào tai cô nói: “Chẳng qua. . . Anh vẫn sẽ nhanh chóng chữa khỏi, anh cảm thấy. . . Chuyện này rất quan trọng với em.”
“. . .”
Khương Tuyết Nhu xoay người qua chỗ khác, trên mặt nóng bừng.
Sớm muộn gì người đàn ông này cũng làm cho cô phát điên.
“Tuyết Nhu, ngày mai vụ kiện của anh và Nhạc Hạ Thu sẽ mở phiên tòa lần hai, lần này em đến xem được không.” Hoắc Anh Tuấn cười nói.
“Em bận lắm, không có thời gian.”
“Em đi đi, sau khi chúng ta tái hợp thì đây là vụ kiện đầu tiên, em không muốn xem dáng vẻ tức giận của Nhạc Hạ Thu khi thua kiện sao, mà anh đẹp trai nhất là ở trên tòa.” Hoắc Anh Tuấn quấn lấy cô dụ dỗ.
Khương Tuyết Nhu bị anh làm phiền nên cuối cùng cũng đồng ý.
. . .
Đến ngày thứ hai, cô nói muốn đi xem Hoắc Anh Tuấn lên tòa, Lâm Minh Kiều nghe vậy thì xem thường: “Không phải Nhạc Hạ Thu chiếm ưu thế trong phiên tòa đầu tiên, lần này Hoắc Anh Tuấn sẽ thua kiện, cậu qua đó để chuẩn bị an ủi anh ta à.”
“Không có, lần này anh ấy khẳng định sẽ thắng.” Khương Tuyết Nhu nhanh chóng lấp miệng quạ đen của cô ấy.
“Chậc chậc, hai người còn chưa phục hôn, cậu đã tin tưởng người ta rồi.”
“Không phải, có nguyên nhân nhưng bây giờ không thể nói cho cậu biết.” Khương Tuyết Nhu không dám tiết lộ quá nhiều.
“Thật sao.” Lâm Minh Kiều vui vẻ: “Vậy tớ cũng muốn đi, tớ muốn đến xem sắc mặt tuyệt vọng của Nhạc Hạ Thu khi mất đi ba trăm nghìn tỷ, ha ha.”
“Được thôi, phụ nữ mang thai đừng lái xe, tớ đến đón cậu.” Khương Tuyết Nhu biết cô ấy rất hận Nhạc Hạ Thu nên đồng ý.
Nhưng nửa tiếng sau, cô lái xe dưới lầu hoa viên Tân Giang, cô chờ hơn mười phút nhưng Lâm Minh Kiều vẫn chưa xuống nên gọi điện thoại: “Cô Kiều, xin hỏi khi nào cậu mới xuống.”
“Đừng nóng vội, tớ vẫn đang uốn tóc.”