Chương 1279
Khương Tuyết Nhu khẽ nhúc nhích cái miệng nhỏ nhắn, cả khuôn mặt vừa nóng vừa đau.
“Cơ mặt của em bầm tím, bác sĩ nói ít nhất phải một tuần mới lành.” Hoắc Anh Tuấn nhẹ giọng giải thích.
Khương Tuyết Nhu ăn hết nửa bát cháo, sau đó ngước mắt lên nhìn anh một cách kỳ lạ, “Sao anh lại ở đây, tối hôm qua…”
Sắc mặt cô hơi tái đi, cô chỉ nhớ được toàn thân nóng ran như thế nào, rồi hôn mê bất tỉnh không nhớ mình đã làm gì.
“Tối hôm qua Lục Thiên Bảo đã mang em đến cho anh …” Hoắc Anh Tuấn ho nhẹ một tiếng, có chút mất tự nhiên, “Tình trạng của em rất tệ…”
Khương Tuyết Nhu im lặng, phức tạp nói: “Cậu ấy nên đưa em đến bệnh viện, Đưa em đến đó làm gì, anh cũng không giúp em giải quyết được.”
“…”
Hoắc Anh Tuấn hoàn toàn bị khinh thường, sắc mặt tối sầm, giọng điệu đau lòng. “Lần trước em giúp anh giải quyết như thế nào? Ngày hôm qua anh giúp em như thế đó. Cả đêm không ngủ, nửa đời mệt mỏi cũng không bằng.”
Khương Tuyết Nhu ho khan suýt chút nữa bị lời nói của anh làm cho nghẹn chết.
Sau vài tiếng ho, khuôn mặt sưng đỏ, nóng bừng.
Cô vô thức di chuyển chân, rồi hung dữ nhìn Hoắc Anh Tuấn
Nhưng nghĩ đến mặt mình bây giờ hẳn là xấu xí, vội vàng cúi đầu tuyệt vọng.
“Em còn xấu hổ, giữa chúng ta, em còn xấu hổ cái gì.” Hoắc Anh Tuấn cúi đầu ôm chặt cô,sau đó mơ hồ cắn lên vành tai cô.
“Hoắc Anh Tuấn……”
Khương Tuyết Nhu rùng mình, cơ thể tuy đã dịu đi nhưng vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, một luồng khí nóng vô thức dâng lên.
Cô đã nghĩ về nó một lần nữa.
Cô thực sự muốn tự tát mình hai cái.
Khương Tuyết Nhu không tự chủ được nhéo nhéo eo anh.
Hoắc Anh Tuấn đau đớn nhíu chặt lông mày: “anh không quan tâm, tối qua em đã ăn anh sạch sẽ, là em phải chịu trách nhiệm với anh.”
Khương Tuyết Nhu chán ghét nhìn anh, “Tối hôm qua em đau như vậy, anh không đáp ứng, còn có mặt mũi bắt em chịu trách nhiệm?”
“…”
Hoắc Anh Tuấn bị thái độ vô cùng chán ghét của cô làm cho cả người khó chịu, thật lâu sau mới nén chặt răng nói ra một chữ, “Khương Tuyết Nhu, em tối hôm qua không phải thái độ thế này, em nói anh ôm chặt em, em nói anh … “
“Được rồi, im đi.”
Khương Tuyết Nhu không chịu nổi nữa ngắt lời anh,lúc đó cô hoàn toàn không có lý trí, nhất định đã nói mấy câu không biết xấu hổ.
“Được rồi, không nói chuyện này nữa, để anh cho em xem một đoạn video.”
Hoắc Anh Tuấn cho cô xem đoạn video của Lương Duy Phong.
Lúc ban đầu vẻ mặt cô còn trở nên tức giận nhưng lúc sau lại đều trở nên bình tĩnh.