Chương 422:Một cuộc đời bất hạnh
“Cô chủ, cậu cả anh ấy… “Giọng nói của Ngôn Minh Hạo vô cùng sốt ruột, cũng không biết nên mở miệng như thế nào.
“Tôi đều nghe dì Tân nói cả rồi, tôi cũng không thèm để ý bệnh tình của anh ấy “Khương Tuyết Nhu biết ý nghĩ của anh ấy.
“Cậu cả sau khi thấy tin tức, một mình lái xe không biết đi đâu, chúng tôi hiện đều ở đây đangtìm anh ấy khắp nơi, tôi cảm giác tâm tư của anh ấy có cái gì rất không đúng, anh ấy có thể phát bệnh rồi, nhưng mà tôi hoài nghỉ là anh ấy sẽ đi tìm phó giám đốc Hoắc”
“Tìm Hoäc Nhã Lam?”
“Đúng. Sau khi tin tức xuất hiện tôi có đứng trước cửa phòng làm của anh ấy.
Tôi nghe được lời trong miệng anh ấy nhắc tới cái gì mà nhất định là do Hoäc Nhã Lam làm như vậy, vẻ mặt rất đáng sợ, mỗi lần chỉ cần đụng vào Hoắc Nhã Lam, tâm tư của anh ấy sẽ mất khống chế”Ngôn Minh Hạo lòng như lửa đốt nói: “Tôi bây giờ đang trên đường đi tìm phó giám đốc Hoắc.”
“Cậu đi ngăn chặn tin tức tiếp tục lan ra, tôi bây giờ đi qua đó”
Khương Tuyết Nhu cầm chìa khóa xe lên vội vã chạy ra ngoài.
Trong trang viên tư nhân.
Hoäc Nhã Lam nhìn thấy trên mạng ùn ùn kéo đến tin tức có liên quan tới bệnh tâm thân của Hoäc Anh Tuấn, trước tiên gọi cho Hoäc Văn: “Hình có phải là dì tung ra ngoài hay không?”
“Chị, sao lại hoài nghi em?”
“Những hình này chỉ có người nhà họ.
Hoäc có, toàn bộ nhà họ Hoäc trừ dì ra thì còn có ai…
Hoäc Nhã Lam lời còn chưa nói hết, bên ngoài bỗng nhiên truyền tới âm thanh đánh lộn, cô kéo cửa ra, tất cả hộ vệ đều té xuống đất, Hoäc Anh Tuấn mặt mũi âm u đứng trước cửa.
“Mày… “
“Đi cùng với tôi”Hoäc Anh Tuấn thô bạo.
kéo bà ấy đi lên trên sân thượng.
Điện thoại di động rơi trên mặt đất, bên trong truyền tới tiếng kêu sốt ruột của Hoắc.
‘Văn, nhưng mà không người nào để ý, Trên sân thượng, Hoắc Nhã Lam bị kéo đến tóc tai bù xù: “Hoắc Anh Tuấn, mày muốn làm gì… A…..
Nửa người bà ta chợt bị đẩy tới bên bờ tường sân thượng.
“Tôi đã cảnh cáo bà, chính là các người đã ép tôi đến mắc bệnh, cũng chỉ vì các người, mà bây giờ bàtại sao lại đối với tôi như vậy, tại sao tôi lại có loại mẹ này”
Hoäc Anh Tuấn gắt gao nằm chặt lấy cổ bà mà hét lên.
Hoäc Nhã Lam bị dọa sợ con ngươi trợn to, sắc mặt ảm đạm: “Không phải tao làm.
“Lần trước bà lấy chuyện này ra để uy hiếp tôi, không phải bà thì còn có thể là ai”
Hoäc Anh Tuấn trong hai mắt đều tràn đầy tơ máu: “Trong mắt của bà cho tới bây giờ cũng chỉ có Hoắc Phong Lang, vì nó, bà có cái gì mà không làm được”
“Cho tới nay, bà luôn giúp Hoäc Phong Lang, chỉ muốn đem vị trí của tôi trong nhà họ Hoắc đuổi ra ngoài, điều bà thống hận nhất chính là sinh ra tôi, những thứ này cũng là tính toán của bà, nhưng bà ngàn không nên vạn không nên đem hình này lan rộng ra ngoài”
“Tôi đã nói qua, tôi sẽ khiến cho bà phải trả cái giá thật lớn.”
Từ nhỏ đến lớn, anh là thiếu gia đứng thứ nhất ở nước Nguyệt Hàn này.
Nhưng mà cho tới bây giờ anh vẫn không cảm giác được thân tình và cảm giác ấm áp của gia đình mà người nhà họ Hoäc mang lại cho anh.
Hôm nay, anh thật vất vả mới lần nữa tìm được một người phụ nữ để anh quan tâm cả đời.
Anh chỉ muốn cùng cô trải qua cuộc sống bình thường đơn giản như vậy thôi Nhưng mà những loại người thân trong gia đình này lại dùng phương thức tàn nhẫn nhất đem hết thảy tâm tư tình cảm của mình Xé ra.
Trên mạng, toàn bộ đều là những lời nói khó nghe ác độc của người khác.
Mỗi một người đều sợ anh, muốn đem anh giam lại Khương Tuyết Nhu chắc là cũng biết sợ.
Cô vốn là sợ mình.
Anh cảm thấy hạnh phúc cùng ấm áp mình có bấy lâu giống như bọt vậy, toàn bộ biến mất.