Chương 276: Chạm mặt
Sắc mặt cô dần dần trở nên tái nhợt.
Trong lòng chợt dâng lên nỗi đau của những vết thương chưa lành, nếu như có thể, cô tình nguyện cả đời này cũng không muốn thấy anh.
“Hoắc đại thiếu gia, anh tới rồi!” Diệp Minh Ngọc yêu kiều tiến đến khoác tay nghênh đón anh, tựa như đã tình nhân từ rất lâu rồi vậy.
“Ừ” Hoắc Anh Tuấn trả lời sơ sài hơi nhận xét một chút, người phụ nữ đã xảy ra này chuyện gì, ngày hôm qua chỉ cùng cô ta nhảy một lần, liền thân thiết giống như mình cùng cô ta đã nói chuyện yêu đương từ rất lâu rồi vậy.
Anh đang muốn rút tay ra, Diệp Gia Thanh cùng với Vệ Phương Nghi cũng rối rít đi tới.
“Hoắc thiếu gia, cậu khỏe chứ” Diệp Gia Thanh ôn hòa bắt tay Hoắc Anh Tuấn.
“Chú Diệp, ông vẫn khỏe chứ, lần đầu đến thăm, đã quấy rầy rồi.”
Đối với Diệp Gia Thanh, Hoắc Anh Tuấn vẫn tỏ ra mấy phần lễ phép với ông.
“Sao lại nói như vậy, Hoắc đại thiếu gia có thể tới đây đã là vinh hạnh của chúng ta” Vệ Phương Nghi cướp lời mở miệng trước, nét cười trên mặt như hiện hết cả nếp nhăn ra.
Diệp Gia Thanh bất đắc dĩ nhìn vợ mình một cái, lại lần nữa khách khí mở miệng: “Vào bên trong ngồi đi, bên ngoài lạnh lẽo”
Hai vợ chồng tránh ra nhường đường, Khương Tuyết Nhu không tránh kịp.
Hai người vừa đối mặt, bốn mắt nhìn nhau, cô vừa chạm và ánh mắt của anh liền vội vàng né tránh, không dám nhìn lâu, sợ liếc nhiều một chút thì lòng sẽ càng đau nhiều hơn.
Hơn nữa đầu óc cô bây giờ cũng loạn như sóng thần vậy.
Hoắc Anh Tuấn cũng nhìn thấy cô, ánh mắt âm u chợt co rúc một cái, trong phút chốc, góc khuất trong lòng nổi gió.
Nhưng anh giấu quá kĩ, người ngoài không có ai phát giác ra, mọi người chỉ thấy là anh nhìn chăm chú Khương Tuyết Nhu người không nhúc nhích.
Diệp Minh Ngọc nhìn thấy trong lòng ghen tị một trận, cô vội vàng kéo lấy cánh tay của Hoắc Anh Tuấn, vểnh môi nói: ” Đại thiếu gia, anh đang nhìn cái gì vậy, đây là người con gái riêng mà bố tôi mới vừa tìm về, cô ta cũng không phải là do mẹ tôi sinh ra”
Trong lời nói, tràn đầy khinh thường.
Nhưng Hoắc Anh Tuấn đều biết mọi việc.
Anh đã sớm biết Khương Tuyết Nhu là con gái của Khương Thanh Thư, nhưng anh không nghĩ tới bà ta đã từng là người phụ nữ của Diệp Gia Thanh.
Anh còn tưởng rằng cả đời này cũng sẽ không thấy lần nào nữa, kết quả cô lại xuất hiện dưới mắt anh, thành phố nơi anh sống, thoáng một cái còn trở thành thiên kim tiểu thư nhà họ Diệp.
Anh mấy ngày nay thật vất vả mới có thể bình tĩnh nội tâm một chút nhưng lần nữa lại nổi gió rồi, nhưng lại càng hung ác mạnh mẽ hơn nữa.
“Đại thiếu gia, đây là con gái lớn của tôi Khương Tuyết Nhu”
Diệp Gia Thanh nhu hòa giới thiệu, hiển nhiên là ông không hài lòng với lời giới thiệu vừa rồi của Diệp Minh Ngọc.
“Oh, cái gì mà con gái lớn, không phải là một đứa con gái riêng sao?” Hoắc Anh Tuấn môi mỏng đẹp đẽ trong miệng bỗng thốt ra một lời nói tàn nhẫn.
Khương Tuyết Nhu trợn to mắt, không nghĩ là anh lại đồng ý lời nói của Diệp Minh Ngọc, một câu nói tựa như đánh cô vào trong bụi bậm vậy.
Cũng đúng, đây mới thật sự là Hoắc Anh Tuấn, anh lãnh khốc vô tình, tàn nhẫn.
Vệ Phương Nghi với Diệp Minh Ngọc lại là vui mừng quá đổi, không nghĩ tới Hoắc thiếu gia lại giúp các cô như vậy.
Diệp Gia Thanh hơi khó chịu, Hoắc Anh Tuấn lại liếc ông một cái, lạnh nhạt nói: “Ở nhà họ Hoắc chúng ta, con riêng vĩnh viễn là không được tham dự vào bữa tiệc như vậy, chú Diệp à, ông quá hồ đồ”
Diệp Gia Thanh trở nên cứng ngắt, cũng không dám phản bác, dẫu sao nhà họ Hoắc địa vị quá cao, ông không chọc nổi.
Nhưng Khương Tuyết Nhu không thể nhịn được nữa, đi lên phía trước, một mực chống lại với ánh mắt của anh: “Bố tôi hồ đồ hay không cũng không có liên quan anh, ông ấy dù gì cũng là trưởng bối của anh.”
Hoắc Anh Tuấn mặt mũi lạnh lẽo trầm xuống, Vệ Phương Nghi mắng: “Vô liêm sỉ, con làm sao lại nói những lời này với đại thiếu gia, nói xin lỗi nhanh lên.”
“Mau xin lỗi đi, đại thiếu gia chỉ có lòng tốt nói đúng một chút mà thôi, chị thật sự là không có lễ phép.” Diệp Minh Ngọc nói xong ngửa đầu nhìn Hoắc Anh Tuấn nói: “Đại thiếu gia, anh ngàn vạn lần đừng nóng giận nha, cô là người lớn lên từ thành phố nhỏ, chưa thấy qua cảnh đời”