Mục lục
Dụ Dỗ Đại Luật Sư - New
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 696: Cô của tôi được rất nhiều người theo đuổi, loại đàn ông cặn bã như chú cút đi

Ba năm rồi.

Những vết tích thời gian ít nhiều cũng đã in lên khuôn mặt ấy, nhưng trông cô vẫn trẻ trung và xinh đẹp như ngày nào.

Giang Quý Dương dường như đã quên mất việc hô hấp. Mãi cho đến khi Tân Giai Linh ở bên cạnh ngạc nhiên mở miệng: “Chị Minh Kiều, thật sự là chị sao, chị đã trở về rồi sao? Trước đây lúc xảy ra việc đó, em đã vô cùng lo lắng cho chị, chị có khỏe không?”

Giang Quý Dương sửng sốt.

Đúng rồi, anh ta vừa nghĩ tới một chuyện, khoảng thời gian ba năm trước đây, trên các trang mạng lan truyền tin tức cô quyến rũ Nhạc Trạch Đàm, thường xuyên có những hành động thân mật, dây dưa không rõ.

Sau đó không hiểu vì lí do gì, cô lại chọc giận Nhạc Trạch Đàm, khiến anh ta điên lên, xông vào nhà cô, làm chuyện đồi bại ấy, lúc đó còn có người chụp lại ảnh cô bị thương tích đầy mình rồi tung lên internet.

Một khoảng thời gian không lâu sau đó, có tin tức nói cô đã phải ra người ngoài.

Đáy mắt anh ta bỗng hiện lên một tia chán ghét cùng thất vọng.

Lâm Minh Kiều tất nhiên không bỏ lỡ chút biến hóa này trong mắt anh ta, nở nụ cười: “Tân Giai Linh, tôi vừa mới về nước, cô lại lập tức dùng muối chà xát vào vết thương của tôi, cô vẫn lợi hại như ngày nào nhỉ?”

Mặt Tân Giai Linh hơi biến sắc, giả vờ như vô cùng áy nảy, sau đó che miệng nói: “Xin lỗi…

“Không cần nói lời xin lỗi.” Giang Quý Dương lạnh lùng nói: “Bản thân tự làm ra mấy chuyện đó, còn sợ người khác nhắc tới sao?”

Lâm Minh Kiều nhướng mày, nghiêng đầu, đây chính là người đàn ông mà cô đã từng yêu sâu đậm, vậy mà chỉ vì một tin đồn trên mạng, anh ta lựa chọn tin lời nói dối của Nhạc Trạch Đàm chứ nhất quyết không chịu tin cô.

Khương Tuyết Nhu cũng không nhịn được nói: “Giang Quý Dương, Minh Kiều đã ở bên anh lâu như vậy, anh còn không hiểu rõ con người của cô ấy sao?”

“Chính vì tôi hiểu rất rõ người phụ nữ này, nên trước đây khi bắt gặp cô ta hôn người đàn ông khác ngay dưới sảnh công ty ở trước mặt tôi, thì tôi đã biết phong cách sống của cô ta là kiểu buông thả, không có trật tự rồi. Trong giọng nói của Giang Quý Dương tràn ngập sự khinh bi.

“Quý Dương, đừng như vậy.” Tân Giai Linh khẽ nói: “Trước đây chắc chị Minh Kiều cũng chỉ muốn khiến anh ghen mà thôi, Nhạc Trạch Đàm dù sao cũng là giám đốc của một công ty, chị ấy muốn để anh nhìn thấy nhưng không ngờ rằng kết quả ngược lại… Biến khéo thành vụng, nhưng mà chị Minh Kiều này, em muốn nhắc chị một chút, lần sau trước khi chị làm thì nhớ tìm hiểu kĩ về nhân phẩm của người đàn ông đó đã nhé!”

Lâm Minh Kiều bị cô ta nói vậy thì tức đến trợn tròn mắt: “Cô nói đúng, đúng là tôi không tìm hiểu kĩ về nhân phẩm của mối tình đầu, trước đây có một em gái mưa suốt ngày quấn lấy anh ta, vừa nhìn đã thấy là có ý với anh ta, tôi có nhắc mà anh ta không tin, giờ thì xem đi, quả nhiên là ở bên nhau rồi.”

Đột nhiên Hiểu Lãnh mở miệng nói: “Cô đang nói hai người bọn họ sao?”

“Đúng vậy.” Lâm Minh Kiều khom lưng nói: “Cô chạy đuổi theo mối tình đầu để nói cho anh ta biết chuyện đó, kết quả anh ta còn bảo cô đã nghĩ nhiều rồi. Ôi giờ nghĩ lại mới thấy cô thật là hồ đồ, nếu sớm dứt bỏ mối quan hệ này thì tốt rồi, đỡ lãng phí mất mấy năm thanh xuân của người ta, cô có phải đáng chết lắm không?”

Sắc mặt của Giang Quý Dương và Tân Giai Linh khi nghe những lời này hết trắng lại đỏ, đỏ lại trắng.

Tân Giai Linh cắn môi, tràn ngập áy náy nói: “Minh Kiều, chị hiểu lầm rồi, không cần biết chị có tin hay không nhưng thực sự từ trước tới nay em không hề có ý gì với Quý Dương. Chỉ là sau khi chị không may xảy ra chuyện rồi bỏ đi, em thấy anh ấy rất đáng thương nên mới quan tâm chăm sóc một chút, kết quả lại thành không tự chủ được bản thân mà yêu anh ấy.

“Đáng thương?” Lâm Minh Kiều kinh ngạc.

“Có thể không đáng thương sao, bị một người phụ nữ trong ngoài không đồng nhất như cô lừa gạt nhiều năm như vậy cơ mà?” Giang Quý Dương mang theo sự giận dữ trong lòng mà nói những lời này.

Lâm Minh Kiều quả thực sợ đến nỗi đầu loạn cả lên rồi.

Khốn khiếp thật, đây là ai vậy chứ? “Tôi đúng thật là mù rồi, bị loại đàn ông hèn hạ như anh bám lấy bao nhiêu năm, phí phạm cả thời thanh xuân đẹp đẽ của tôi, tại sao lúc đầu tôi lại có thể thấy anh dịu dàng, ôn hòa, khiêm tốn được nhỉ, bà đây chắc chắn là mù rồi!”

Lâm Minh Kiều cũng không thèm để ý đến bọn họ nữa, nắm tay xoay người, lạnh lùng rời đi.

“Khoan đã, đây là con của cô sao?” Giang Quý Dương trừng mắt, lạnh lùng nói.

Lâm Minh Kiều đang muốn gật đầu thừa nhận đó là con của mình thì Hiểu Lãnh đã nhanh miệng hơn, giành nói trước: “Đây là cô của tôi, cô của tôi có rất nhiều đàn ông theo đuổi, cái đồ đàn ông cặn bã như chú cút đi.”

Lâm Minh Kiều nhìn thấy sắc mặt khó coi của Giang

Quý Dương thì chỉ muốn vỗ tay khen hay ngay lúc đó.

Sau đó cô nghe thấy Tân Giai Linh nói: “Sao không nghe nói Lâm Minh Sâm đã kết hôn rồi nhỉ, không phải là chị lén sinh con rồi đổ cho đó là con của anh trai mình chứ…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK