Chương 160: Cứu cô một mạng
Khương Tuyết Nhu không biết phải làm sao, nói: “Vậy để tôi xem thử.”
“Em là bác sĩ sao, em biết xem bệnh à?”
Khương Tuyết Nhu bị anh chặn cứng họng, nhưng khi nhìn thấy sau lưng anh có máu chảy ra, cô hoàn toàn hoảng sợ: “Lưng anh chảy máu rồi.”
“Câm miệng”
Khương Tuyết Nhu câm miệng thật, cô vừa lo lắng lại gọi điện thoại thúc giục xe cấp cứu.
May mắn thay, ba phút sau, xe cấp cứu cũng đến.
Sau khi lên xe, nhân viên y tế lập tức cắt bỏ quần áo bên hông của Hoắc Anh Tuấn, khi phía sau lộ ra một vết bầm và vết sẹo lớn, Khương Tuyết Nhu hoàn toàn choáng váng.
Cô không dám tưởng tượng nếu những vết thương đó là ở trên người cô, chắc chắn cô sẽ đau đến mức cảm thấy trời đất mịt mù, nhưng sau khi anh bị thương cũng chẳng nói một câu nào, còn ôm cô đi nữa.
Cô đột nhiên không biết nên hình dung người đàn ông này như thế nào.
Đôi khi cô ghét anh luôn sỉ nhục cô, nhưng mỗi lần đều là anh năm lần bảy lượt cứu cô khỏi tuyệt vọng.
Lần này còn khiến anh bị thương.
Cô dám khẳng định, nếu như hôm nay không phải anh đến kịp thì bây giờ cô đã chết mất rồi.
“Cô gái, đừng khóc, sau lưng anh ta chỉ là vết thương ngoài da thôi.” Nhân viên y tế nhắc nhở cô .
Khương Tuyết Nhu: “…”
Cô khóc rồi sao, sao đến cả bản thân cô cũng không biết. Cô dùng tay sờ lên mặt, quả thật có nước mắt.
Hoắc Anh Tuấn liếc nhìn cô, trong lòng vừa có chút bất lực vừa có chút ngọt ngào.
Quả nhiên là cô rất yêu anh, nhìn thấy anh bị thương thì khóc, đúng là cô gái ngốc mà.
“Nhưng chắc là anh ấy bị đứt dây chằng ở vai, và phải tiến hành phẫu thuật ngay lập tức. Nhân viên y tế nói tiếp.
Khương Tuyết Nhu không nói nên lời, anh ta không thể nói hết một lần luôn sao? Nói cho cùng, anh vẫn là bị thương rất nặng, lúc nhỏ cô bị trật chân thì đã cảm thấy đau muốn chết, cái cảm giác đau đớn do đứt dây chằng cô thật sự không dám tưởng tượng.
Nhân viên y tế hỏi: “Hai người có mối quan hệ gì, đợi lát nữa làm phẫu thuật cần người nhà ký tên ”
Khương Tuyết Nhu sửng sốt, cô không biết có quan hệ gì cho đến khi Hoắc Anh Tuấn nói: “Cô ấy là vợ tôi.”
“Là vợ chồng thì tốt rồi, lát nữa cô có thể ký tên.”
Trong một chiếc xe cứu thương.
Khương Tuyết Nhu cúi đầu nhìn Hoắc Anh Tuấn đang nằm trên cán, anh cũng tình cờ nhìn cô, ánh mắt vừa sâu lại vừa tối mịt.
Khuôn mặt cô đột nhiên đỏ bừng, tim cô cũng đập dữ dội.
Vợ tôi…
Cảm giác vừa xa lạ vừa khó hiểu khi lần đầu tiên anh gọi cô như thế ở bên ngoài.
Nhưng… giấy đăng ký kết hôn nói thế nào cũng là hợp pháp.
Sau khi đến bệnh viện, bác sĩ đã thúc Hoắc Anh Tuấn đi chụp CT, sau khi chẩn đoán chính xác thì bảo Khương Tuyết Nhu đi kí tên.
Cô ôm đồ đạc của anh đợi ở bên ngoài, không lâu sau, Hạ Văn Trì và Ngôn Minh Hạo cũng đến.
Sau khi Hoắc Anh Tuấn phẫu thuật xong, hai người giúp anh làm thủ tục vào phòng bệnh VIP.
Hạ Văn Trì ở bên than thở một cách chua xót: “Lão Hoắc, cậu nói cậu vừa nhập viện, công ty luật của chúng ta phải hoãn mấy vụ án lớn, tổn thất có thể lên tới hơn một tỷ”
“Ừm, bảo cô ta bồi thường” Hoắc Anh Tuấn khẽ liếc Khương Tuyết Nhu: “Tôi là vì cứu cô ta nên mới bị.”
Khương Tuyết Nhu: “…”
Cô muốn khóc, hơn một tỷ, có lẽ đến chết cô cũng không trả nổi.
Hạ Văn Trì cũng nhận ra điều đó và nhìn cô một cách thông cảm: “Xong rồi, Tuyết Nhu, cả đời này e là cô có chết cũng không thoát khỏi ma chưởng của lão Hoắc đâu.”