Chương 156: Tìm quân sự
Anh còn tưởng cô lại tiếp tục cằn nhằn, nhưng sau khi nói xong rồi Khương Tuyết Nhu lại chẳng hề do dự mà ngồi dậy ăn, thậm chí ăn không chừa lại một miếng nào, giống như một người máy rất biết nghe lời chủ nhân.
Hoắc Anh Tuấn thực sự không biết phải làm sao, anh không có nhiều kinh nghiệm trong việc dỗ dành phụ nữ. Anh cũng đã xin lỗi, bây giờ anh chỉ muốn nhìn thấy bộ dạng nghịch ngợm tinh quái trước kia của cô.
Buổi tối trong phòng làm việc, anh gọi video cho vài người bạn thân.
Quý Tử Uyên mặc áo choàng tắm và cầm một ly rượu vang đỏ, Qúy Tử Uyên cười duyên dáng: “Thật hiếm đấy, hôm nay lại rảnh rỗi nghĩ đến chúng tôi.”
Tống Dung Đức cũng cười nói: “Phải đấy, bình thường chúng tôi không liên lạc cho cậu, cậu cũng chẳng thèm gọi điện cho bọn tôi.”
Hạ Văn Trì cũng bật cười: “Tôi đoán là lão Hoắc đắc tội với người phụ nữ nào đó rồi, bây giờ đang không biết giải quyết thế nào chứ gì.”
Hoắc Anh Tuấn lườm Hạ Văn Trì một cái, nhất định là do cái tên thúi mồm thúi miệng kia nói rồi.
“Tôi phải nói, lần này quả thật là cậu không đúng” Hạ Văn Trì nói, “Tôi nghe nói bà cụ Khương trước giờ rất yêu thương Khương Tuyết Nhu, hơn nữa nhà họ Khương bây giờ hoàn toàn không cần dựa vào Khương Tuyết Nhu nữa, có thể nói, bà cụ Khương là người thân duy nhất của cô ấy”
Hoắc Anh Tuấn buồn bực châm một điều thuốc.
Mọi người nhìn anh đầy vẻ khó hiểu, chỉ có những người bạn thân như bọn họ mới biết con người Hoắc Anh Tuấn không nghiện thuốc, trừ phi là có chuyện đặc biệt khiến anh phiền muộn.
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Quy Tử Uyên cười hỏi: “Để bọn tôi cho cậu vài chủ ý, dù sao thì tôi cũng có kinh nghiệm về phụ nữ.”
Hạ Văn Trì: “Tóm lại, Tuyết Nhu đã đến dự đám tang của bà nội, kết quả bị lão Hoắc tưởng rằng đi ngoại tình, nên tức giận sỉ nhục cô ấy”
Tổng Dung Đức thẹn thùng nói: “Đây không phải là làm cho tình hình tồi tệ hơn sao.”
Quy Tử Uyên chậc lưỡi: “Cái này… đúng là có hơi quá đáng đấy.”
Hoắc Anh Tuấn trừng mắt nhìn bọn họ: “Nghĩ cách thử xem, sau khi một người phụ nữ mất đi người thân quan trọng nhất, phải làm sao mới giúp cô ấy phấn chấn trở lại?”
Quy Tử Uyên nhướng mày nói: “Mua trang sức, tặng nhẫn, hoa, hoặc là bao một hòn đảo chọc cô ấy vui?” Tống Dung Đức nói: “Tặng một phong bì đỏ, mẹ tôi thường ngày chỉ cần nhận được lì xì là vui vẻ trở lại.”
Hạ Văn Trì: “Đưa cô ấy đi ăn kem, em gái tôi mỗi khi tâm trạng không tốt đều rất thích ăn kem”.
Hoắc Anh Tuấn xoa xoa lông mày: “Người ta hiện giờ mới mất người thân, còn có tâm trạng tận hưởng mấy thứ lãng mạn đó sao?”
“Vậy cũng phải.” Quy Tử Uyên bất lực nói: “Tôi thật sự không có kinh nghiệm về phương diện này, khi tôi quen mấy cô bạn gái trong nhà họ cũng không có người thân mất, cậu đi đốt nhiều tiền giấy cho bà nội của cô ấy đi, để bà ấy ở dưới âm giới sống sung túc một chút.”
Hoắc Anh Tuấn sững sờ, tàn thuốc trên tay rơi xuống quần khi nào cũng không biết. Hạ Văn Trì và Tống Dung Đức kinh ngạc: “Ôi mẹ, không phải cậu tin lời cậu ta thiệt đấy chứ?”
“Đó cũng là ý hay!”
Hoắc Anh Tuấn nói xong liền cúp video, sau đó gọi điện thoại: “Đi mua cho tôi tiền giấy âm phủ, mua số lớn một chút, càng lớn càng tốt, đúng rồi, còn mấy cái biệt thự, quần áo, giày dép, dùng để đốt cho người chết đấy, mua hết cho tôi, càng nhiều càng tốt.”
Ngôn Minh Hạo sửng sốt, lần đầu tiên làm chuyện như vậy: “Thế phải mua bao nhiêu.”
“Tùy cậu vậy, mua một xe luôn đi.”
Ngôn Minh Hạo: